7:36 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

ĐÀ LẠT DU KÝ

10 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 19030)

 da_lat_2013-large-content

 Đã một tuần trôi qua, nhưng dư âm của những ngày Đi du lịch bụi Đà Lạt cùng một nhóm bạn cũ Ngô Quyền vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Nhóm chúng tôi –những bà nội, bà ngoại –những cô nữ sinh Ngô Quyền cùng lớp của hơn bốn mươi năm trước -Bùi thị kim Chi, Đinh Mỹ Chơn, Nguyễn Thị Ánh Tuyết, Chu Thúy Loan, Lê Thị Tâm, Vỏ Thị Thi, Lê Thị Nhan sau một cuộc gặp mặt bỏ túi ở nhà Kim Chi (chợ Tam Bình-Thủ Đức), chúng tôi đã đưa ra một quyết định chớp nhoáng-Cùng Nhau Du Lịch Bụi Đà Lạt.

 Trước quyết định này, ai cũng đồng lòng, nhưng nghĩ lại mỗi người đều có vướng mắc –người rảnh ngày này, người rảnh ngày khác. Phải giải quyết sao cho trọn vẹn đôi bề-đứa giữ cháu, đứa bận con nhỏ(Kim chi 3 đứa con sinh ba, còn nhỏ). Đứa phụ con, đứa giữ cháu nội, đứa giữ cháu ngoại, ôi sao nhiều mắc mứu vậy!

 Và rồi sau những cố gắng của cả nhóm, ngày đi thống nhất dựa vào 3 ngày nghỉ 31/8-1/9-2/9. Kim Chi con còn nhỏ phải dẫn hết ba đứa theo để cả nhóm yên tâm và mẹ kim Chi quậy mà không ăn năn!

 Thi có em cho thuê xe du lịch –vậy là ưu tiên cho gà nhà mấy ngày lễ(khó kiếm xe ). Xe sẽ theo cả nhóm rong ruỗi suốt hành trình. Bác tài Thành, tay lái vàng, vừa trẻ, lại lanh lợi và nhất là biết được nhiều nơi có cảnh đẹp, lại biết chỗ ăn vừa rẻ vừa ngon-sẽ làm hướng dẫn viên cho đoàn.

 Chúng tôi tập họp tại Biên Hòa, Ánh Tuyết và Thúy Loan ở Saigon nên phải về Biên Hòa ngủ đêm thứ sáu, Chi từ Thủ Đức sáng phải dậy sớm, tự lái xe gùi cặp sinh ba về Biên Hòa, tất cả đồng ý xe sẽ bắt đầu đón từ 6 giờ 3o sáng từ nhà Thi, đón Thi, Nhan ở Tân Vạn-Rồi đón Loan, Tâm ở Ngã Ba Thành-đón Chơn và gia đình Chi –Đón Tuyết sau cùng và ăn sáng ở nhà hàng Hải vân dốc sân banh.

 Xe ra khỏi thành phố Biên Hòa 8 giờ sáng, Nhan vì ở xa về, lại chưa biết Đà Lạt được ưu tiên ngồi trước ngắm cảnh cùng Loan (vì ốm yếu nhất đám). Trên xe, mọi người nói cười rôm rả, lát lát lại chia nhau từng múi bưởi, khoanh bánh tét ngon, từng chai nước suối...Bác tài mở nhạc nhưng trên xe, tiếng cười giỡn át tiếng nhạc, cuối cùng là tắt nhạc !!!

 Đường Nam Bắc sáng nay xe chạy nối đuôi nhau, nhích dần cho tới Ngã ba Dầu Giây, xe du lịch-xe gắn máy đang trên đường hướng tới Đà Lạt, Phan Thiết, Mũi Né. Đoạn đường từ Dầu Giây tới đèo Bão Lộc rất xấu, xe phải chạy vòng đường rừng Tánh linh, Bình Thuận, nhờ vậy mà chúng tôi được biết thêm nhiều địa danh có tên của đồng bào thiểu số Đạ Tẻ, Đac’lâp, Đahoai, những tên nghe lạ lẫm-nhất là đối với người ít được đi nhiều như tôi. Sau những cung đường vòng, lồi lõm nhiều đá, thiếu nhựa đường...dù xấu, khó đi nhưng vẫn hơn con đường chính!!! Chúng tôi cũng tới được chân đèo Bão Lộc, đường đèo đẹp, các bạn trầm trồ và cũng đôi lần thót tim trước tài nghệ tránh xe những góc cua nguy hiểm. Cô bạn Nhan ngồi cạnh tôi nhiều lần phải thốt lên:Đẹp Mày! Và lấy máy chụp cảnh lia lịa vì đây là lần đầu được nhìn cảnh đèo Bão Lộc, một số bạn ngủ vì sáng dậy quá sớm, nhưng riêng tôi tuy hơi mệt, nhưng cố gắng thức để tận hưởng cảm giác choáng ngợp trước thiên nhiên hùng vĩ. Xe dừng cho mọi người nghỉ tạm- Nhan vội đề nghị đổi chỗ,_tao ra sau ngồi- Ngồi trên này tụi nó nói chuyện, giỡn tao nghe không rõ, tức lắm! Vậy là Tâm lên trước, Nhan xuống sau để tha hồ tám tiếp.

 Anh chị Chín của Chơn điện thoại hỏi xe tụi em tới đâu rồi để anh chị chuẩn bị cơm-Chơn nói anh chị ăn trước, tụi em còn mấy tiếng nữa mới tới-Nhà anh chị ở Trại Mát cách Đà Lạt 10 km, anh chị và gia đình rất dễ thương, hiếu khách, chân tình và sẵn sàng cho cả đoàn ở -dù đoàn 20 người anh chị vẫn ok.

 Sau khi vượt đèo Prenn, xe vào thành phố Đà Lạt 3 giờ chiều, rồi chạy về Trại Mát. Chủ, khách gặp nhau mừng tíu tít, anh chị mời vào nhà- một biệt thự tuy không quá sang trọng nhưng cũng đủ rộng và mang phong cách Pháp, ấm cúng, chị bưng ngay ra mấy dĩa khoai Đà Lạt nướng, còn nóng hổi, các bạn vừa ăn vừa khen vì bụng cũng bắt đầu đói.Và sau khi anh chị sắp xếp 3 phòng cho đoàn, ổn định xong, lại 2 bàn cơm được dọn ra đặc sản rau trộn, ớt đà lạt xào thịt, giò lụa, cá chiên và món chay của chị trong đoàn mang theo -2 bàn ăn hấp dẫn hơn 10 cái bụng đói, thêm cái lạnh se se khiến ai cũng ăn nhiều- riêng tôi ăn gấp đôi ngày thường.

 Ăn xong, thu dọn- chúng tôi vội vàng thăm viếng một vòng Đà lạt, chợ đêm Đà Lạt, phố đi bộ. Đà Lạt dịp lễ nghỉ được nhiều ngày nên du khách đổ về rất đông, đâu đâu cũng từng dãy xe du lịch đậu nối đuôi, phố đi bộ chen kín người, lũ lượt dạo chơi. Trời thương không mưa những ngày này nên đi lại dễ và lại không quá lạnh để co ro...(cũng là điều tiếc-vì không được thở ra khói). Chúng tôi dạo chợ, người mua được mấy áo khoác cho con cháu –người mua những món hàng lưu niệm làm quà –để rồi cùng dừng chân ở đầu phố thưởng thức ly sữa đậu nành nóng bốc khó , vai kề vai vội vả chụp mấy tấm hình kỷ niệm tại quán. Chúng tôi về lại trại mát hơn 9 giờ tối, hội nghị bàn tròn giữa gia đình anh chi Chín và các bạn rơm rả, chuyện xa , chuyện gần kể nhau nghe, rồi cười vang – không khí thật thân mật.

 Sau một ngày vượt hàng trăm cây số và dạo chơi đêm vừa qua, chúng tôi lại chen chúc, nằm sát nhau nhỏ to tâm sự từng nhóm, rù rì đủ chuyện...Ồ! ai mà ngáy lớn vậy? Tiếng ngáy đủ kiểu, lên xuống tông như dạo nhạc! Mọi người bị phá giấc ngủ vì chị bạn của Loan...thỉnh thoảng hình như bên giường cạnh có ai đó còn phụ họa-bè- nho nhỏ ...(già mà!) làm bản đàn thêm sinh động!!!Tuy vậy nhưng trong nhóm không ai buồn lòng vì chuyện phải nghe nhạc bắt buộc này, dù ngủ không ngon giấc –chỉ những tiếng cười khúc khích, nho nhỏ đủ cho nhóm nghe vì ngủ không được.

 Sáng 6 giờ các bạn lục đục dậy, chia nhau 2 toillet...chờ đợi trong nhường nhịn!!!Ồ-lại hai bàn điểm tâm sáng được chị Chín chuẩn bị chu đáo –món đặc sản Huế -bánh bột lọc nóng hổi được gói trong lá chuối nho nhỏ, rất công phu-cả chay lẫn mặn, chấm nước mắm nguyên chất dầm ớt thiệt cay –Ngon Hết Biết -trước cái lạnh sáng của xứ sương mù này. Chúng tôi vừa ăn vừa lên kế hoạch ngày đi chơi hôm nay, bác tài tham khảo ý cả đoàn –sẽ cố gắng sắp xếp cho đi được nhiều chỗ và thuận đường. Chúng tôi ngỏ lời mời chị Chín đi cùng nhưng chị từ chối vì đau chân. Hơn 8 giờ 30, chúng tôi ra xe( ở nhà anh chị rất an ninh, đêm xe để ngoài sân không cần người ngủ coi xe). Điểm ghé đầu tiên là: Vườn Hoa Minh Tâm, một khu đất rộng, trồng đủ các loại hoa, nhiều màu sắc-các bạn lại chụm lại chụp ảnh, người và hoa cùng rực rỡ khoe sắc! Tâm vì đã từng biết nơi này nên dẫn tôi đi sâu vào trong, xuống dưới-một khung cảnh quyến rũ, thơ mộng trải dài trước tầm mắt tôi, hai đứa thay nhau đổi máy cá nhân chụp lia lịa cho nhau. Đám bạn chỉ loanh quanh phía trên –khi nhận ra 2 đứa tôi mất biến-gọi điện thoại. Sau khi kể lại cảnh đẹp phía dưới ai cũng tiếc và trách không rủ ( tụi bạn dấu Nhan sợ bạn tiếc). Chúng tôi rời vườn hoa trong tiếc nuối vì thật sự chỉ một thoáng thưởng nguyệt xem hoa chưa thấy hết những nét riêng sâu của nơi đây. Xe ghé Chùa Tàu, ngôi chùa trên một khu đồi cao rộng –nơi đây mang nét đặc trưng của văn hóa tín ngưỡng Trung Hoa. Trại Hoa Khô, Khu trưng bày và bán hoa khô, nơi nổi tiếng có nhiều bức tranh làm từ hoa hút chân không, nhiều chậu hoa đủ các loại, đủ màu, được khéo léo kết hợp rất mỹ thuật-các bạn sau một hồi trầm trồ lại vội vàng chụp ảnh lia lịa-đẹp không thể tả hết-một khung cảnh hội đủ các tiêu chuẩn mỹ thuật-được dựng một cách khéo léo, hài hòa trong một khu đất không rộng lắm. Nhiều bạn trong nhóm cứ suýt xoa vì lần đầu ghé đây. Nơi đây đã ghi lại cho nhóm chúng tôi nhiều ảnh sum họp giá trị. Ai đã từng đặt chân tới Đà Lạt không thể nào bỏ qua địa chỉ XQ (tên của ông bà chủ -Xuân ,Quang), nơi mang tính nghệ thuật cao với nghề truyền thống thêu tay nổi tiếng nơi cung đình ngày xa xưa. Những tác phẩm giá trị, những bức tranh sống động, đẹp như thật, được thể hiện qua những đôi bàn tay tài nghệ, công phu và khéo léo của những cô gái má hồng xứ anh đào. Và để xứng với giá trị thật của những bức tranh này, giá để có được chúng không phải là khiêm tốn! Chúng tôi chỉ biết suýt xoa tán dương. Những cô gái Đà Lạt đạt tiêu chuẩn được chọn vào làm ở Đà Lạt Sử Quán –thật sự xứng đáng đại diện cho nét đẹp thiếu nữ Việt nam.

 Đoàn có vẻ đói, nhất là 3 đứa con Chi-Nhân, Nghĩa, Kim-nên quyết định đi ăn. Lại bàn ăn ở đâu, kiểu gì ? bác tài gợi ý ăn cơm phần-tùy chọn. Quán Cơm-Nem nướng Hiền Ty, đường Phù Đổng thiên Vương, thành phố Đà lạt-vừa sạch rộng và rẻ chỉ 35 ngàn một phần. Vừa bước vô quán một số bạn không thể cầm lòng được trước sự bắt mắt của món nem nướng-vậy là nhiều người chọn Nem Nướng-một số ăn cơm phần-gà, mực nhồi, cá thu sốt cà, cà pháo mắm tôm, riêng Nhan thích ăn bún nem nướng. Lại cùng nhau san sẻ, chia sớt thức ăn trong không khí chan hòa tình cảm-ai cũng có cảm giác sợ bạn mình chưa no! Rẻ, no ,ngon thật-bữa ăn 11 người chỉ gần 500 ngàn. Ra xe ai cũng khen và hẹn mai quay lại ăn sáng.Trời đã nắng giữa trưa, xe ghé thăm Thiền Viện Vạn Hạnh-một ngôi chùa có tượng Phật màu vàng thật to uy nghi, rất cao-cũng có một đoàn du khách Nga ghé thăm, chúng tôi viếng chùa và lại chụp vội một vài tấm ảnh, có một tượng Phật nằm màu nâu rất lớn, Chi -Thi và Tâm đứng cạnh so 3 bạn quá nhỏ bé trước vẻ bề thế của tượng.

 Lứa tuổi chúng tôi, ngày xưa mà nhắc tới mấy anh chàng Võ bị Đà Lạt-thần tượng của biết bao cô gái mới lớn như chúng tôi lúc bấy giờ-Tướng tá chuẩn, lịch lãm, oai phong và là những ông tướng tương lai.-Trường Võ bị Đà Lạt, giờ đây là doanh trại quân đội-cuộc ghé thăm của đoàn trong chớp nhoáng-xe chỉ chạy tới cổng, rồi quay ra –nhưng sao có gì đó cứ vấn vương tiếc nuối trong lòng chúng tôi-có lẽ là: Thần Tượng Sụp Đổ!!!

 Viện Sinh Học, nơi lưu trữ & trưng bày, nhân bản nhiều loại thực và đông vật cho ngành nông nghiệp Đà Lạt, một địa chỉ thực tập và trao dồi kiến thức về động thực vật, tuy chưa đầy đủ lắm nhưng cũng đáng trân trọng-Có còn hơn không-Thời Tổng thống Ngô đình Diệm –Trần Lệ Xuân – một người đàn bà có nhiều ảnh hưởng trong đường lối sinh hoạt chính trị của chính phủ, rất nổi tiếng, nhất là người đầu tiên mặc chiếc áo dài cổ thuyền mà mãi tận hôm nay còn vang danh áo dài cổ bà Nhu. Nơi bà và gia đình ở là một dinh thự không quá lớn, nhưng mang nét cổ điển Pháp, với nhiều phòng sinh hoạt cho gia đình, vườn hoa Nhật bản sau nhà, nhưng nổi bật là những hầm trú ẩn cho gia đình và các quan chức thời ấy. 

 Thung lũng Vàng, chỉ nghe tên đã thấy được phần nào giá trị của nơi đây-tôi đã đi Đà Lạt – nhưng lần đầu được ghé thăm. Khuôn viên này quá rộng, lại nhiều đồi cao chập chùng –những đồi thông, thảm cỏ, những luống hoa đủ loại, đủ sắc được dàn trải dọc theo một hồ nước rộng –trời, mây, nước, hoa, những cây cầu nhân tạo-đồi cỏ xanh, tất cả tạo cho khung cảnh nơi đây một nét đẹp duyên dáng, vừa e ấp vừa thơ mộng và đúng nghĩa với tên THUNG LŨNG VÀNG. Nơi đây chúng tôi đã vai kề vai trong những bức ảnh chụp vội những gương mặt của “ NGÀY XƯA THÂN ÁI”, vẫn còn mang những nét đẹp riêng của từng đứa –vẫn còn nhận ra nhau qua ánh mắt, nụ cười của những năm tháng ngồi chung lớp, chung trường. Một tấm ảnh chụp cả nhóm, phía sau có hàng chữ Thung Lũng Vàng, đã được chúng tôi chia nhau mỗi người giữ một bản sao để nhớ nhau. Nắng bắt đầu dịu, đoàn rời Thung Lũng Vàng để còn kịp ngắm cảnh Hồ xuân Hương về chiều, hôm nay trời hơi trở lạnh(so với người Đà Lạt) riêng chúng tôi, những người chỉ quen khí hậu mưa nắng hai mùa thì...Cảnh hồ đẹp, nhìn một vòng thấy được toàn cảnh một góc Đà Lạt, không còn nắng, những đám mây lơ lững trên nền trời, dưới hồ- nước mênh mông-đẹp lắm –du khách đổ về đây đông, đứng ngồi kín bờ hồ. Kim Chi co ro, môi bắt đầu đổi màu vì lạnh, lại quên mang theo áo lạnh, may là Loan có mang theo dư một áo, đưa Chi –Nhan hơi thấm mệt nằm lại xe, chúng tôi ngồi co ro cùng nhau chia những khúc bắp nướng, những chén tàu hủ nóng thơm Tuyết mua, ngon vì lạnh.Trời tối, anh chị Chín lại gọi điện thoại kêu về ăn cơm, chị đã chuẩn bị nấu nui chờ. Chúng tôi ái ngại, sợ chị vất vả nên kiếm cách nói khéo còn đi nhiều chỗ và đoàn quyết định đi ăn lẫu bò bờ kè. Trời sẫm tối, quán nằm khu vực bờ kè, bình dân, chỗ ngồi chen chúc, chật hẹp, khách phải đứng chờ lố nhố chờ cơ hội chụp được bàn trống! Trời lạnh, đứng co ro, phần đói, phần thấm mệt, sau cùng chúng tôi phải nhờ bác tài ra tay dời xe, sắp xếp mới có chỗ để 3 bàn, 3 cái lẩu bò nóng hổi khói nghi ngút, những vắt mì vàng, dĩa rau xanh, chén chao cho từng người. Vậy là đoàn “ một ,hai, ba...dzô!”cảm giác ngon tuyệt, vì chất lượng và nhất là ăn nóng trong cái giá lạnh, ngồi ngoài trời sương gió .Tâm ngồi cạnh tôi cứ nói nhỏ -ngon mày, ngon hơn BH nhiều, thằng con rể tao nó thích món này, nó mà ăn nó sẽ khen. Lại chia sớt nhau từng cục thịt, từng vắt mì, từng bốc rau-ưu tiên cho mấy đứa nhỏ con Chi. Chỉ tốn 500 ngàn, quá rẻ, no , ngon, còn để lại dư âm..Đoàn rời quán, cố ghi nhớ địa điểm hẹn lần sau.

 Trên đường về Trại Mát, chị chín lại gọi điện thoại hỏi mấy em về chưa?(chu đáo quá!), bác tài chọn con đường có nhiều trang trại trồng hoa đi để đoàn có thể tận hưởng cảnh đẹp vùng ngoại ô Đà Lạt về đêm. Lại những tiếng trầm trồ vì cái đẹp quá riêng –từng dãy đèn vàng chạy dài song song, hàng hàng lớp lớp trong những trang trại trồng hoa của vùng ngoại ô –lung linh, huyền ảo , nhưng ấm cúng - đèn để đánh thức cây non, không cho ngủ! Để kịp khoe sắc đúng thời vụ. Thật là nghề chơi cũng lắm công phu, những cành hoa từ trang trại đến được tay người chơi là cả một thành quả lao động đẫm mồ hôi, công sức. Nếu bạn là du khách theo đoàn du lịch của các công ty du lịch, bạn sẽ không có cơ hội chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt vời này, vì bạn chỉ ngủ đêm ở trong thành phố!

 Xe vừa về tới sân, anh chị Chín đã đứng chờ sẵn ở sân chờ, ai cũng thấm mệt vì một ngày rong ruỗi vui chơi...Nhan ,Loan đuối, Nhan có dấu hiệu rối loạn tiêu hóa, đau bụng, phải nằm, sau khi tìm thuốc uống chặn...Bên ngoài phòng khách, các con cháu chủ nhà và mấy bạn lại rơm rã chuyện trò, chuyện xưa, chuyện nay, kỷ niệm, cảm xúc ...,một không khí ấm cúng, thân tình. Một bàn nhậu cho cánh đàn ông giữa phòng ăn, con cháu anh chị ở chung quanh nhà tụ về , cùng bác tài, anh Chín, lại: một- hai- ba-Dzô. Vui hết biết! Tới tận khuya mới tàn, dưới bếp một bàn nhậu cho sắp nhỏ. Trên nhà, cánh đàn bà cười nói rân nhà.Thật khó có lời nào tả hết cho thật cái không khí nhà lúc này. Nhan đang thiu thiu ngủ, giật mình vì tiếng ngáy ngay tai, thì ra bà bạn của Loan nằm cạnh ngáy tiếp tập hai! Nhan có cảm giác khó chịu muốn... nhưng ngại vì nhà đang ăn nhậu quá xôm! Ngồi, và chờ!

 Loan đề nghị bạnTư dời chỗ ngủ, ok, thế là chị xách mềm gối ra ngoài ngủ. Nhưng chị Chín tưởng phòng có ai đó ngáy gây khó ngủ cho chị Tư nên chị phải dời đô! Chị lại lịch sự mời cô ấy về phòng Chi, Chơn. Vậy là tụi nó sẽ trúng mánh đêm nay! hí hí hí...phòng mình đêm qua hứng trọn, nay phải cho tụi nó biết mùi tân khổ- vì nhóm có tiêu chí “đồng cam cộng khổ “ mà.

 Một đêm yên ả cho phòng Thi, Loan Tuyết Tâm Nhan...Sáng sớm trời còn tờ mờ, Chơn đã chạy qua phòng bên này và một trận cười bể bụng vì bản tường trình- bản hòa tấu đêm qua của chị Tư. Chơn kể: Tối qua tao và Chi sau một hồi tám ngoài phòng khách, vô phòng chuẩn bị ngủ thì thấy chị Tư đang ngủ trong phòng, tụi tao nhìn nhau chỉ biết cười và nghĩ bụng chắc tụi nó chơi mình, muốn cho đêm nay phòng mình nếm mùi..., tụi tao chỉ biết cười và nằm thưởng thức ...Bản nhạc được soạn công phu, đủ tông cao thấp, khi kéo dài, khi ngắn gọn đủ cung bậc và hình như có đệm thêm tiếng hút gió nữa. Trời ơi! tụi tao cứ vừa nghe vừa cười khúc khích nhưng nghĩ cũng thông cảm không buồn lòng. Mãi gần 3 giờ sáng Chi mới ngủ được, nhìn thấy bạn ngủ ngon mà mình thì muốn đi...nhưng sợ đi một mình vì nhà lạ, nhịn hoài khó ngủ. Sau một hồi nhìn quanh tính kế mà không muốn làm mất giấc ngủ bạn, Chơn nhìn trên tường phân cách phòng và nhà ...có một khoảng trống hình chữ nhật, được che tạm, có thể tháo ra được và chui lỗ chó đó qua! Chơn rón rén chui, xong - ok!

 Nồi nui chiều qua ế vì nhóm ngại, sáng nay được chủ nhà nấu, nóng hổi –bữa ăn sáng thịnh soạn.Trên bàn ăn, bác tài kể chuyện vui có thật tối qua trong phòng Thành: lúc nhậu xong, tiệc tàn anh ta vô giường nằm, thấy giường bị ướt một lõm, nghĩ chắc 2 thằng con chi tè dầm, Thành mò đáy quần 2 cu nhỏ - tụi nó giật mình tỉnh ngủ, la: -chú làm gì vậy? Cả bàn lại được một trận cười nghiêng ngả. Cứ vậy, chuyện vui nọ tiếp chuyện vui kia, chuyện gì cũng làm cả nhóm cười được- chuyện ngày xưa xa lắc xa lơ, tới chuyện hôm qua, hôm nay, mày tao ,mi ,tớ ì xèo y hệt như đang còn “tuổi đi học”...Mấy ngày nay, nhóm này cười tính trung bình hết 20 giờ cười / 24 giờ của 1 ngày.Thật là liều thuốc xả tress vô cùng công hiệu. Vui tới độ Ánh Tuyết ngỏ lời xin anh chị Chín cho phép tụi mình được họp mặt ở nhà anh chị những lần sau.

 Đoàn chuẩn bị hành lý, những phần quà chị Chín dành cho từng người được chuẩn bị sẵn-cà rốt, củ cải, bắp cải còn tươi nguyên mới vừa được lôi từ dưới đất lên, thật ngon, từng chai chanh dây chất lượng, anh còn cho Thi, Loan, Tâm,Tuyết những chậu hoa nhà đang trồng trang trí trên sân- không tiếc gì với khách phương xa. Xe rời sân nhà sau những cái siết tay thật chặt của gia đình với từng thành viên trong nhóm chúng tôi, kèm theo lời dặn dò trìu mến - Hẹn ngày tái ngộ ! Dù anh chị tuổi đã cao, sức khỏe xuống , nhưng tấm lòng chân tình của gia đình anh chị, tính hiếu khách của người Đà Lạt, anh chị đã dành cho chúng tôi một tình cảm đong đầy...mãi mãi đoàn chúng tôi không bao giờ quên.

 Xe rời sân trong những cái vẫy tay chào từ giã, đầy bịn rịn. Chúng tôi thảo luận nhanh nên bỏ qua buổi đi chợ Đà Lạt, chỉ ghé Thiền Viện Trúc Lâm, rồi về vì sợ chiều sẽ bị kẹt xe.Thiền viện hôm nay rất đông du khách. Sau khi vào lễ Phật, nhóm lại tranh nhau chụp hình kỷ niệm, mê mãi chụp muốn quên giờ hẹn ra xe - nhiều ảnh đẹp của cá nhân và nhóm được lưu lai từ khung cảnh này. Khoảng 11 giờ trưa, xe chuyển bánh về lại BH, ngồi trên xe Thi, Chơn công bố tiền của từng thành viên phải đóng góp một cách công bằng, sòng phẳng- Rẻ vô cùng, trung bình mỗi người chỉ trả 1 triệu cho toàn bộ chuyến đi, trong đó cũng có một phần quà biếu anh chị Chín. Thi thông báo, chủ xe em Thi dành lại 500 ngàn tặng đoàn ăn cơm trưa, vậy là lát nữa trên đường về chúng tôi sẽ được ăn trưa miễn phí.

 Xe rời xa thành phố Đà Lạt, giã từ thành phố sương mù mộng mơ, giã từ những cô gái có đôi má hồng đào, giã từ những hương vị của ly sữa đậu nành nghi ngút khói, những củ khoai nướng đặc sản nóng hổi cùng ngàn thông reo vi vút trong gió ngàn. Giã từ ngôi chợ Đà Lạt, ngôi chợ mang tên Hòa Bình năm xưa, mang đậm phong cách người Đà Lạt lịch lãm, quý phái cùng chất giọng nói đặc biệt. Những người ĐàLạt thuộc thế hệ chúng tôi thời trước –thật tuyệt! -Tôi chợt nhớ lại, trong ký ức thời thanh xuân chúng tôi, đã có một thời bên bờ hồ Xuân Hương ngút ngàn những tà áo dài trắng được lồng trong những chiếc áo len xanh đồng phục của các cô nữ sinh trường Bùi Thị Xuân nổi tiếng một thời. Và đâu đó trong chúng tôi còn in đậm hình ảnh của những chàng sinh viên trường Võ Bị Đà Lạt, trường Chiến Tranh Chính Trị trong những ngày dạo phố Đà Lạt cuối tuần. Tất cả những hình ảnh kỷ niệm ấy đã điểm tô cho bức tranh Đà Lạt năm xưa thêm sinh động, tuyệt vời. Hình ảnh ấy đã không lẫn vào đâu được và mãi mãi vốn chỉ có ở Đà Lạt thời bấy giờ. Giờ đây tất cả chỉ còn là tiếc nuối! là vấn vương và mãi mãi vấn vương! Chúng tôi chỉ biết thốt lên: - chúng tôi yêu Đà Lạt, yêu tấm lòng người Đà Lạt.

 Kẹt xe từ ngã ba Dầu Giây đến tận BiênHòa, đúng như dự đoán của chúng tôi. Xe nhích từng chập, từng chập và bác tài Thành lại một lần nữa thể hiện tài nghệ luồn lách thoát vào những con đường nội bộ thuộc khu vực Trảng Bom, Hố Nai. Cuối cùng chúng tôi cũng về đến Biên Hòa gần bảy giờ tối, lại trả từng thành viên về nhà theo yêu cầu sau những lỉnh kỉnh quà mua sắm của từng cá nhân .

 Nhóm chúng tôi ghi lại những kỷ niệm đẹp trong suốt cuộc du lịch bụi Đà Lạt này, với tấm lòng trân trọng của từng thành viên trong nhóm, cố ghi lại dù chỉ là một phần nhỏ về một kỷ niệm đẹp về tình bạn, tình người. Và nhất là để chúng tôi cùng nhắc nhở nhau - Cuộc đời chúng ta, dù đã ở tuổi hoàng hôn nhưng con tim vẫn còn chất chứa đầy niềm cảm xúc yêu thương, đùm bọc, san sẻ chân tình .

TÌNH BẠN hôm nay -thật sự có ý nghĩa đối với nhóm bạn cũ này. - Một tình bạn tuyệt vời trên tất cả mọi tình bạn vốn có từ trước tới nay- không thể tả hết qua bút mực hoặc những lời nói bình thường. Chuyến đi này đã khắc sâu trong ký ức già chúng tôi – Một kỷ niệm đáng trân trọng và để đời cho mỗi thành viên.

Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.

 

Biên Hòa , Saigon -11/9/2013

Nhóm bạn khóa 9 Ngô –Quyền.


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19343)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20300)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21320)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20284)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20181)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20846)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20017)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20097)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20507)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20093)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21582)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21061)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21843)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20870)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21831)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21050)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20358)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20959)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20012)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19140)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20234)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19536)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20419)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21602)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20354)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19777)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19743)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20525)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19685)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19980)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21028)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21005)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21689)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20570)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21025)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20765)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19487)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20749)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20470)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18938)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19327)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18703)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19635)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21300)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20471)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18979)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20555)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19299)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18479)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18957)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?