1:23 CH
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

BÉ TƯ - THỜI THƠ DẠI - JANINE

27 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 13072)

BÉ TƯ - THỜI THƠ DẠI

thodai6

 Thời Thơ Dại,wow! có cái nhớ cái quên. Riêng tôi đã hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến đổi với bao niềm vui và nỗi buồn. Nhìn lại từng bước trưởng thành của hai đứa con, đôi khi tôi nhìn lại mình, có lúc tự mĩm cười và tôi không thể nào quên được những tháng năm của thời thơ dại.

 “Bé Tư” là hai tiếng gọi thân thương được ba mẹ và anh chị đã dành cho tôi. Biết bao kỷ niệm vẫn còn sống mãi trong tôi, những con đường từ Công Lý về Cù Lao hay ra xóm chợ. Thời nhỏ nghịch phá nhưng thấy vui. Tôi vẫn thích cùng chúng bạn đạp xe đạp reo hò inh ỏi khắp công viên đường phố Biên Hòa. Tôi không sinh ra nhầm ngôi sao xấu, nhưng không hiễu sao tôi lại mang nhiều tật xấu, dù rằng vẫn thường nhận roi đòn của mẹ.Thuở nhỏ tôi là đứa con gái háo ăn, nên thân hình có vẽ phốt phát, nên mấy đứa hàng xóm vẫn trêu tôi là” con mập”. Là con gái nhưng tôi lại thích những trò chơi của con trai, mê say đánh lộn, mê xem phim Lý Tiểu Long và Khương Đại Vệ , tôi đã là khán giả thường trực tại rạp Lido cho những phim võ hiệp quyền cước nầy.

 “Biên Hòa ơi! Sao nhớ quá”. cái nhớ của tôi không văn chương mượt mà như nhà thơ Trần Kiêu Bạc, hay ông Hoàng Duy Liệu của “ Hồi xưa tôi đi học”. Thời thơ dại của tôi lại là những chuyện khác người không giống ai, chắc tôi lỡ trót sinh trên mảnh đất Biên Hòa, có dòng Đông Nai chảy qua Cù Lao Phố và lại có Dưỡng Trí Viện nữa. Những ngày còn bé tôi vẫn thường đạp xe đạp từ Công Lý về quê Ngoại ở Cù Lao Phố, thay vì phải qua cầu Cống để vào chợ Nhỏ, tôi đã phóng tắt cái vèo ngay đầu cầu Rạch Cát, xe đạp nhảy chúi xuống những bậc tam cấp”nhanh như chớp” , đến nổi chú lính gác cầu vì sợ tôi chết đến chận đầu, nhưng lần nào tôi cũng đi lọt, còn quay đầu lại với nụ cười chiến thắng nữa chứ. Cũng may là thời đó là xe đạp tốt, nếu sau 75 là xe đạp Trung quốc, tôi không ôm đầu máu chắc cũng ngàn thu vĩnh biệt.

 Các cô chú dì ở Cù Lao Phố đều biết mặt và thương mến tôi. Hay thường hay cho ăn quà vặt đủ cả trái cây bánh kẹo, phải nói là người Cù Lao tốt và hiền lắm. Nói về tật ăn quà vặt, tôi cũng một thời nổi tiếng tại chợ Biên Hòa, nhất là các cô hàng gánh bán bưng, khi thấy tôi đạp xe lượn qua lượn lại, các cô dì luôn luôn mời tôi ăn dù rằng biết tôi không có tiền, các cô dì vẫn bán trong sự vui vẻ nữa chứ. Lúc bấy giờ với đầu óc trẻ thơ tôi vẫn tự nhủ rằng các cô dì nầy tốt thiệt. Nhưng tôi có biết đâu vài ngày sau, khi thì mẹ khi thì ông ngoại của tôi phải trả khi các cô dì đến đòi tiền. Chẳng những ông ngoại và mẹ tôi trà tiền quà vặt cho tôi, mà còn trả luôn khoản chiêu đãi bạn bè phụ tôi đi đánh lộn. Đánh lộn là nghề chuyên môn của tôi, nhất là nhỏ nào hiên ngang gọi tôi là “ con mập”, tôi hạ thủ liền, liệu đánh không lại tôi sẽ kêu gọi đám bạn nhất là các chị con của cậu tôi, diễn tập đánh hội đồng cho bỏ ghét. Kết quả là người ta đến mắng vốn với mẹ tôi, mẹ tôi phải hết lời xin lỗi và chịu tiền thuốc thang. Còn tôi bị mẹ phạt đánh đòn, một lần xin lỗi rồi mọi lần tiếp tục phạm lỗi... Vì một lần, Hùng em trai của tôi mếu máo khóc với tôi, Hùng bị thằng hàng xóm con ông Sáu Đầy hớt tóc trêu chọc còn tắm ở truồng, tôi nổi máu giang hồ hào hiệp của Lý Tiểu Long, canh thẳng nhỏ đi học về ngang nhà, nhanh nhẹn cặp cổ thằng nhỏ lôi vào sân đóng cửa lại, roi trượng phi thân ào ào trong gió, thằng nhỏ mất tinh thần riu ríu nghe lệnh tôi trút bỏ quần áo trên người và hết lời xin tha. Sau một hồi thỏa mản niềm vui, tôi tha thằng nhỏ với lời răn đe không được về méc lại ba má. Vậy mà mọi chuyện đều êm xuôi, gần đây tôi và con gái tôi có về lại Việt Nam, gặp lại thằng nhỏ ở truồng ngày xưa bây giờ đã làm chức lớn, tôi cho con gái tôi biết ông ta đã từng bị tôi cho ở truồng, con gái tôi chỉ biết lắc đầu không hiểu nổi và nở một nụ cười.

 Tôi lại còn có tội ăn cắp chó nữa mới tức cười, câu nầy nghe hơi quen ở Việt Nam từ 1975 cho đến bây giờ.”Ăn cắp chó” với tôi lúc đó chỉ là sự ham muốn của trẻ con. Bây giờ mỗi lần gặp chị Ngọc Dung ở Nam Cali, tôi đều vả lả nhắc lại chuyện xưa qua rồi, như một lời xin lỗi, số là khi xưa lò bánh mì của mẹ tôi trên đường Phan Chu Trinh xuống chợ Biên Hòa, bên kia đường là nhà ba má của chị Ngọc Dung , nhà may Mỹ Dung. Chị Ngọc Dung lại chơi thân với mấy dì của tôi, nhà chị có nuôi một con chó nhỏ rất đẹp, một lần cho chó chạy qua lò bánh mì, dòm trước dòm sau không có ai, tôi vội túm con chó bỏ lên xe đạp chạy thẳng một mạch về nhà trên đường Công Lý. Nhớ lại lúc mới đem con chó về , vì không biết tên nên khó sai bảo, tôi ma lanh tìm đến chị Ngọc Dung hỏi thăm về con chó, chị Ngọc Dung cho biết con chó tên là con Mèo nhưng đã bị người ta ăn cắp. Từ đó Mèo đã là một tên thân quen và gần gủi với gia đình tôi, nhưng mỗi lẩn chị Ngọc Dung đến chơi với mấy dì, là tôi phải mau mau đem con chó đi dấu. Nhưng buồn một chuyện là Mèo không sống với gia đình tôi lâu, Mèo đã bị xe của chú lính không quân cán chết, cả nhả đều khóc chú lính phải lo tẩn liệm và chôn cất cho Mèo.

 Tôi nhớ Thằng Khùng, tên mọi người thường gọi là một đứa bé mồ côi, được mấy ông mấy cậu thương tình cho dọn dẹp vệ sinh ở rạp Lido, sau tháng 4 năm 1975 rạp chiếu bóng không được phép hoạt động, ngoại tôi mới mang thằng Khùng về nuôi và làm lặt vặt trong nhà. Tuổi thơ của chị em chúng tôi vẫn thường chơi giỡn với thằng Khùng. Có một ngày sau khi chạy tắm mưa, chị em chúng tôi chun vào chái bếp, nơi thằng Khùng nấu những nồi tấm cho heo ăn, chị em chúng tôi được thằng Khùng cho ăn những hột ốc mít được luộc chung trong nồi cám heo. Trời mưa lạnh, hột mít nóng ngon ơi là ngon, thoáng một chốc đã sạch nồi hột mít. Ngoại biết được khi chị em chúng tôi đều bỏ cơm chiều, ngoại không rầy chỉ phán một câu “ Tụi bây là Heo”. Trước cơn biến động”Giậu đổ bìm leo”, nhà cửa ông ngoại tôi đã bị họ lấy và ngoại cũng không còn bảo bọc thằng Khùng trong nhà chúng tôi. Kỷ niệm về tuổi thơ cũng nhòa theo năm tháng...

 Đánh đổi cả sự nghiệp bao năm được xây dựng bằng công sức và đầu óc kinh doanh, ông ngoại tôi đành cắn răng nhận lấy một căn nhà nhỏ của một người đã bỏ đi nước ngoài. Nhìn lại căn nhà cũ, tuổi thơ của chị em chúng tôi cũng thấy xốn xang trong lòng, tôi còn nhớ mải hình ảnh ông ngoại tôi trong đêm khuya một mình leo lên sân thượng và la to “ Bà con làng xóm ơi! Việt cộng đã cướp hết nhà đất của tôi”

nhaongtam 

 Tôi đã đi học lại trưởng Minh Tân rồi chuyến qua Nam Hà bên Cù Lao, tôi nhớ lại chuyện ngày cũ cũng cầu Rạch Cát nhưng hình ảnh chú lính gác cầu năm xưa không còn nữa. Chú lính ơi cho tôi một lời xin lỗi và biết ơn...

 Như biết được chúng tôi sẽ không khá được trong xã hội mới, ba mẹ tôi đã tìm đường cho 5 chị em tôi vượt biên, nhờ ơn trên tổ tiên chúng tôi may mắn đã tới được bến bờ tự do. Không ba không mẹ, từ không biết phải biết và được sự giúp đở của các cậu các dì;chúng tôi phải học tập làm việc vất vả, mong được thành người tốt và hữu dụng trên quê hương thứ hai. Để lại Việt Nam, ngoại vả ba mẹ tuy vui mừng nhưng lại mang nỗi buồn xa con xa cháu.

 Những năm trước có lần tôi có về thăm lại Biên Hòa. Tôi chỉ quanh quẩn khu xóm chợ đi ngang đường Công Lý và thăm lại Cù Lao, cảnh vật đổi thay nhưng bến đò Kho, bến đò An Hảo vẫn còn đó. Nhớ lại lời ông Ngoại kể, ngày xưa cũng bến đò nầy ông ngoại là một thanh niên nghèo đưa đò qua sông, ông bà ngoại chỉ có độc nhất một cái quần cùng thay nhau mặc, ông ngoại đã từng trầm mình dưới giòng sông lạnh vớt từng bè cây đem đi bán, khi đã thành công và thành danh tại Biên Hòa ông ngoại tôi vẫn điềm đạm trong bộ bà ba. Nhưng với bao công khó gầy dựng nên sự nghiệp rồi cũng trắng tay trong hoàn cảnh nghiệt ngã của đất nước. Tôi cảm nghiệm đời người, của ông ngoại tôi, dù rằng mất tất cả nhưng ông ngoại có được sự cảm mến của con cháu và tất cả mọi người. Cũng là một điều đáng quý vì không có gì tồn tại trên cuộc đời nầy. Tôi được diễm phúc còn nghe được những lời ân cần dạy bảo của ông ngoại “ Con à! Làm người đầu đội trời, chân đạp đất, luôn hướng về phía trước, với một chữ tâm làm việc gì cũng thành công”

 Ông Ngoại tôi đã mất ở Việt Nam, cậu dì và chị em chúng tôi có về thọ tang ông ngoại. Riêng mẹ tôi cả một đời xuôi ngược lo cho chồng con, chưa nhận sự chăm sóc nào của chị em tôi nơi xứ người, mẹ tôi đã mất vì bệnh tật khi vừa đến Mỹ. Ba tôi sống những ngày còn lại với chị em chúng tôi và cũng đi theo mẹ trong những năm sau đó. Giờ nầy, ba mẹ cùng nằm yên nghỉ bên nhau trong nghĩa trang của người bản xứ.

 Từ một cơ duyên đã đưa đẩy tôi đã gặp lại các cô chú cậu dì người Biên Hòa. Mỗi ngày trôi qua, làm việc chung gần gũi với các cậu, tôi cảm thấy như một gia đình ruột thịt, mọi người đối xử với tôi rất chân tình, dạy dổ tôi trong cách cư xử và ăn nói với những người lớn, mà chỉ có ba mẹ mới dạy dổ con cái những điều nầy, các cậu cho tôi biết là trong cuộc sống tình nghĩa rất quan trọng, có những lúc tôi có những tánh không điềm đạm, các cậu đã dạy cho tôi những gì phải làm và không nên nói, các cậu thường thăm hỏi; lúc nào cũng luôn luôn bên cạnh nhắc nhở và phụ giúp tôi trong mọi việc, khuyên dạy tôi trong mọi vấn đề. Ông bà ta có nói “ Bà con xa không bằng láng giềng gần” gia đình tôi luôn nhắc đến các cậu gần như mọi ngày trong cuộc sống, kể chuyện vui buồn đều nhắc nhớ đến các cậu. Có lẽ ngoại tôi khi mất đã thu xếp cho tôi được gặp các cậu, mặc dù không hoàn toàn, nhưng các cậu đã fill up được phần lớn sự trống vắng của ngoại và ba mẹ trong tâm hồn tôi. Tình thương của các cậu dành cho gia đình tôi rất chân tình, tôi hiễu không phải vì vật chất, tôi rất may mắn...

chobhdh

Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân. Thương nhiều lắm các cô chú đến Mỹ muộn màng sau những năm tù đày vất vả. Anh văn cũng không, nghề nghiệp cũng không, tuổi đời chồng chất, nhưng đã chịu đựng làm việc vất vả nuôi dưởng và dạy dổ cháu con thành đạt nơi xứ người. Riêng tôi vẫn luôn mong được sự thương yêu của các cậu dì, vì ba mẹ tôi không còn nữa. Thương yêu lẫn thứ tha như thương “ BÉ TƯ CỦA THỜI THƠ DẠI”

JANINE

cho_bh-tuloi

chobh-8

Ý kiến bạn đọc
28 Tháng Bảy 20137:00 SA
Khách
Ngày nào còn có mấy cậu dì thì con Bé Tư không bao giờ phải đạp xe một mình.
hdl
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Tư 2015(Xem: 9248)
Giờ này, có ai thả dùm tôi một ngọn đèn, làm dấu chỗ Sông nằm, hoi hóp, chờ ngày sẽ ngừng trôi ra biển!
19 Tháng Tư 2015(Xem: 9410)
Thế là hết một ngày vui, tuy mệt mỏi vì phải cuốc bộ trên những con đường dài, nhưng rất lý thú.
19 Tháng Tư 2015(Xem: 10635)
Hy vọng đời sống luôn có những người trọng tình nghĩa như những nhân vật trong chuyện
12 Tháng Tư 2015(Xem: 15873)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì quốc nạn 30/04/1975 và những người ngã gục trong lao tù cộng sản.
12 Tháng Tư 2015(Xem: 11417)
làm thơ Đường Xướng Họa tham gia vào nhiều nhóm tác giả tên tuổi. vừa để tập dợt, vừa học hỏi cầu tiến.
06 Tháng Tư 2015(Xem: 13207)
Có đi vào chiến tranh, có chia xẻ tận tình với nhau những lần sống chết mới thấm thía được nỗi nhớ ấy như thế nào
03 Tháng Tư 2015(Xem: 9250)
Là hễ đờn ông được danh vọng thì đàn bà cũng thơm lây, nhưng khi đàn bà nổi danh thì tên tuổi đàn ông chìm sâu thêm.
31 Tháng Ba 2015(Xem: 11580)
Cám ơn tác giả Hà Thu Thủy đã gởi đến cho người đọc thông điệp yêu thương và nhân ái với nhiều quyết tâm
29 Tháng Ba 2015(Xem: 10126)
Cuộc chia ly nào cũng đau khổ và tiếc nuối. Ra đi là hết, biết đến bao giờ trở lại. 1954 Cầu Hiền Lương đã chia đôi đất nước.
28 Tháng Ba 2015(Xem: 10900)
Tôi không tin một triệu dân Biên Hòa ai ai cũng đồng tình phát triển thành phố mà quên đi chục triệu dân Sài Gòn.
21 Tháng Ba 2015(Xem: 9314)
Trời bảo, Trời mưa vì buồn thôi Để người thơ thẩn, ngắm mưa rơi
19 Tháng Ba 2015(Xem: 10831)
Chúng tôi có bạn đồng hành, đồng trang lứa, có những người lính, người sĩ quan VNCH cùng lớn lên ở đấy, đang xả thân thay cho chúng tôi
17 Tháng Ba 2015(Xem: 10265)
hình bóng cuả quê hương nằm rải rác suốt ba miền Trung Nam Bắc, nơi nào tôi cũng thấy đáng yêu, càng nghèo càng khổ lại càng thương càng nhớ.
13 Tháng Ba 2015(Xem: 10481)
Tiếc nuối nhớ lại những kỷ niệm xa vời, để mà ngậm ngùi thương tưởng, tìm về một thời “Xuân Thì” đã qua.
09 Tháng Ba 2015(Xem: 11221)
đưa con thuyền bềnh bồng, mênh mông theo làn nước cuộn, thoang thoảng xa xa bài ca vọng cổ não nề, buồn bã chia tay…
08 Tháng Ba 2015(Xem: 16963)
“Rồi Mai Đây” và “Tôi Muốn”. Như một lời cám ơn các anh Ngô Quyền, các em Khiết Tâm trong đêm Reunion và 45 Năm Tình Bạn.
08 Tháng Ba 2015(Xem: 10638)
Tiển biệt Mẹ người mẹ vĩ đại của chúng con với lòng thương tiếc trọn đời
07 Tháng Ba 2015(Xem: 11423)
Mong cháu tôi nhớ mãi ngày hôm nay để cố gắng học hành, không phụ lòng tin tưởng của cha mẹ cháu và của chính tôi.
28 Tháng Hai 2015(Xem: 10637)
tình cảm anh chị em vẫn tràn trề dù thời gian đã mấy chục năm. Xin cám ơn người Biên Hòa của tôi.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10085)
khi nghe một chiếc lá rụng, một giọt nước rơi, như nhắc nhở mình để biết thương tuổi thơ, tuổi trẻ Việt Nam và biết yêu đất nước mình hơn.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10285)
Định cư ở Mỹ từ năm 1992 nhưng mãi đến giữa năm 2013 mới liên lạc được với vài anh chị đồng hương Biên Hòa
25 Tháng Hai 2015(Xem: 11057)
Tấm lòng nhi nữ thương mà trách. Chẳng trách chi Nàng, trách Hóa công
25 Tháng Hai 2015(Xem: 9587)
Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
23 Tháng Hai 2015(Xem: 19192)
Ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California và đồng hương đã tham gia cả sự trang trọng và đặc biệt.
19 Tháng Hai 2015(Xem: 10386)
giáng sinh năm nay người mẹ đã mất và người con chỉ biết gởi cho chúng tôi tấm hình để làm kỷ niệm như một lời tri ơn
14 Tháng Hai 2015(Xem: 10562)
Cám ơn Hội Ái Hữu Biên Hòa, cám ơn Ngô Quyền và cám ơn cái quán Cà Phê Cầu Mát dễ thương
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10214)
Anh tôi đã mất lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi thấy một người mặc đồ Biệt Động Quân trong những ngày lễ hội, tôi lại nhớ anh tôi vô cùng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10473)
Tôi chịu không nổi cái cảnh bó gối ngồi trong rọ. Bao nhiêu gia đình đã tìm đường chạy khỏi Sài Gòn và đã chạy được khỏi Việt Nam
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10690)
Người Đi Trên Mây của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng có lẽ là tác phẩm được nhắc đến nhiều nhất mỗi khi người ta nói hoặc viết về Nguyễn Xuân Hoàng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10571)
Cuộc đời có những buồn vui bất chợt dễ thương để trở thành kỷ niệm đẹp, đều mang một ý nghĩa thiêng liêng.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 10225)
Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười. Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 10000)
Cái chết của người bạn thân thiết là sự đoạn tuyệt đột ngột với quá khứ của mình. Chúng ta không những mất một sự hiện diện mà còn mất cả một phần của cuộc sống
04 Tháng Hai 2015(Xem: 11329)
Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10297)
mong chị hãy thanh thản bước về miền tây phương cực lạc
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10741)
Cám ơn tác giả Nguyễn Thị Thêm đã cho tôi và những đồng hương độc giả BH thưởng thức một bài thơ hay, đầy ý nghĩa và chứa chan tình tự quê hương.
17 Tháng Giêng 2015(Xem: 10405)
những kỹ niệm, những tình cảm mến thương với chị Chu Diệu Thi, chị Lương Thị Sao bỗng chốc không cầm được nước mắt…
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 9951)
Trong khi những cơn gió Bấc cứ thi nhau thổi phà qua căn nhà trống trước, trống sau đem thêm những cơn lạnh thấu da.
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 8793)
Trong không gian êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói lên điều tự khoái…
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 10920)
cho một thi sĩ đã ra đi, nhưng lời thơ còn ở lại và vẫn chứa đựng mênh mang năm tháng cuộc đời .
13 Tháng Giêng 2015(Xem: 10341)
Tiển người đi. Trả lại buồn phiền những ai bi
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 10610)
Sáng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi bịnh xá, đứng trên Quốc lộ 4 nhìn về hướng Cần Thơ thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 10292)
Phong bao tuy nhỏ nhưng mang một ý nghĩ to lớn là người Việt mình độc lập trong đời sống, trong tư tưởng cũng như phong tục tập quán.
05 Tháng Giêng 2015(Xem: 15804)
Nhìn lại, mái tóc đã pha muối tiêu. Tình cảm vẫn như ngày xưa. Xin cám ơn cuộc đời.Một ngày vui qua mau.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 10418)
Tôi thấy mình quá đầy đủ và hạnh phúc. Xin chia sẻ niềm hạnh phúc này đến tất cả các bạn.
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11368)
Thưởng thức lại ca khúc “Lời Con Xin Chúa” không phải để khơi lên “đống tro tàn tang tóc”, mà để cảm thông với những con người đã và đang chịu đau khổ
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9974)
merry Christmas and happy New Yeara
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9860)
Gia đình Kiều Oanh xin chân thành gửi lời kính chúc đến quý vị trưởng thượng, quý Thầy cô, đồng hương, cùng các bạn hữu vui đón một mùa Noel an bình, thịnh vượng
21 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14971)
Lòng bồi hồi xúc động nhớ những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học
20 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9094)
Cám ơn các thân hữu, bạn bè gần xa đã đọc những tâm tình của tui trong năm qua và luôn yêu thương, khuyến khích.
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11295)
Giữa hai người yêu nhau mà người con gái vì một chuyện gì đó nhỏ lệ thì người con trai lại hốt hoảng lo âu