6:51 CH
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024

BÉ TƯ - THỜI THƠ DẠI - JANINE

27 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 12994)

BÉ TƯ - THỜI THƠ DẠI

thodai6

 Thời Thơ Dại,wow! có cái nhớ cái quên. Riêng tôi đã hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến đổi với bao niềm vui và nỗi buồn. Nhìn lại từng bước trưởng thành của hai đứa con, đôi khi tôi nhìn lại mình, có lúc tự mĩm cười và tôi không thể nào quên được những tháng năm của thời thơ dại.

 “Bé Tư” là hai tiếng gọi thân thương được ba mẹ và anh chị đã dành cho tôi. Biết bao kỷ niệm vẫn còn sống mãi trong tôi, những con đường từ Công Lý về Cù Lao hay ra xóm chợ. Thời nhỏ nghịch phá nhưng thấy vui. Tôi vẫn thích cùng chúng bạn đạp xe đạp reo hò inh ỏi khắp công viên đường phố Biên Hòa. Tôi không sinh ra nhầm ngôi sao xấu, nhưng không hiễu sao tôi lại mang nhiều tật xấu, dù rằng vẫn thường nhận roi đòn của mẹ.Thuở nhỏ tôi là đứa con gái háo ăn, nên thân hình có vẽ phốt phát, nên mấy đứa hàng xóm vẫn trêu tôi là” con mập”. Là con gái nhưng tôi lại thích những trò chơi của con trai, mê say đánh lộn, mê xem phim Lý Tiểu Long và Khương Đại Vệ , tôi đã là khán giả thường trực tại rạp Lido cho những phim võ hiệp quyền cước nầy.

 “Biên Hòa ơi! Sao nhớ quá”. cái nhớ của tôi không văn chương mượt mà như nhà thơ Trần Kiêu Bạc, hay ông Hoàng Duy Liệu của “ Hồi xưa tôi đi học”. Thời thơ dại của tôi lại là những chuyện khác người không giống ai, chắc tôi lỡ trót sinh trên mảnh đất Biên Hòa, có dòng Đông Nai chảy qua Cù Lao Phố và lại có Dưỡng Trí Viện nữa. Những ngày còn bé tôi vẫn thường đạp xe đạp từ Công Lý về quê Ngoại ở Cù Lao Phố, thay vì phải qua cầu Cống để vào chợ Nhỏ, tôi đã phóng tắt cái vèo ngay đầu cầu Rạch Cát, xe đạp nhảy chúi xuống những bậc tam cấp”nhanh như chớp” , đến nổi chú lính gác cầu vì sợ tôi chết đến chận đầu, nhưng lần nào tôi cũng đi lọt, còn quay đầu lại với nụ cười chiến thắng nữa chứ. Cũng may là thời đó là xe đạp tốt, nếu sau 75 là xe đạp Trung quốc, tôi không ôm đầu máu chắc cũng ngàn thu vĩnh biệt.

 Các cô chú dì ở Cù Lao Phố đều biết mặt và thương mến tôi. Hay thường hay cho ăn quà vặt đủ cả trái cây bánh kẹo, phải nói là người Cù Lao tốt và hiền lắm. Nói về tật ăn quà vặt, tôi cũng một thời nổi tiếng tại chợ Biên Hòa, nhất là các cô hàng gánh bán bưng, khi thấy tôi đạp xe lượn qua lượn lại, các cô dì luôn luôn mời tôi ăn dù rằng biết tôi không có tiền, các cô dì vẫn bán trong sự vui vẻ nữa chứ. Lúc bấy giờ với đầu óc trẻ thơ tôi vẫn tự nhủ rằng các cô dì nầy tốt thiệt. Nhưng tôi có biết đâu vài ngày sau, khi thì mẹ khi thì ông ngoại của tôi phải trả khi các cô dì đến đòi tiền. Chẳng những ông ngoại và mẹ tôi trà tiền quà vặt cho tôi, mà còn trả luôn khoản chiêu đãi bạn bè phụ tôi đi đánh lộn. Đánh lộn là nghề chuyên môn của tôi, nhất là nhỏ nào hiên ngang gọi tôi là “ con mập”, tôi hạ thủ liền, liệu đánh không lại tôi sẽ kêu gọi đám bạn nhất là các chị con của cậu tôi, diễn tập đánh hội đồng cho bỏ ghét. Kết quả là người ta đến mắng vốn với mẹ tôi, mẹ tôi phải hết lời xin lỗi và chịu tiền thuốc thang. Còn tôi bị mẹ phạt đánh đòn, một lần xin lỗi rồi mọi lần tiếp tục phạm lỗi... Vì một lần, Hùng em trai của tôi mếu máo khóc với tôi, Hùng bị thằng hàng xóm con ông Sáu Đầy hớt tóc trêu chọc còn tắm ở truồng, tôi nổi máu giang hồ hào hiệp của Lý Tiểu Long, canh thẳng nhỏ đi học về ngang nhà, nhanh nhẹn cặp cổ thằng nhỏ lôi vào sân đóng cửa lại, roi trượng phi thân ào ào trong gió, thằng nhỏ mất tinh thần riu ríu nghe lệnh tôi trút bỏ quần áo trên người và hết lời xin tha. Sau một hồi thỏa mản niềm vui, tôi tha thằng nhỏ với lời răn đe không được về méc lại ba má. Vậy mà mọi chuyện đều êm xuôi, gần đây tôi và con gái tôi có về lại Việt Nam, gặp lại thằng nhỏ ở truồng ngày xưa bây giờ đã làm chức lớn, tôi cho con gái tôi biết ông ta đã từng bị tôi cho ở truồng, con gái tôi chỉ biết lắc đầu không hiểu nổi và nở một nụ cười.

 Tôi lại còn có tội ăn cắp chó nữa mới tức cười, câu nầy nghe hơi quen ở Việt Nam từ 1975 cho đến bây giờ.”Ăn cắp chó” với tôi lúc đó chỉ là sự ham muốn của trẻ con. Bây giờ mỗi lần gặp chị Ngọc Dung ở Nam Cali, tôi đều vả lả nhắc lại chuyện xưa qua rồi, như một lời xin lỗi, số là khi xưa lò bánh mì của mẹ tôi trên đường Phan Chu Trinh xuống chợ Biên Hòa, bên kia đường là nhà ba má của chị Ngọc Dung , nhà may Mỹ Dung. Chị Ngọc Dung lại chơi thân với mấy dì của tôi, nhà chị có nuôi một con chó nhỏ rất đẹp, một lần cho chó chạy qua lò bánh mì, dòm trước dòm sau không có ai, tôi vội túm con chó bỏ lên xe đạp chạy thẳng một mạch về nhà trên đường Công Lý. Nhớ lại lúc mới đem con chó về , vì không biết tên nên khó sai bảo, tôi ma lanh tìm đến chị Ngọc Dung hỏi thăm về con chó, chị Ngọc Dung cho biết con chó tên là con Mèo nhưng đã bị người ta ăn cắp. Từ đó Mèo đã là một tên thân quen và gần gủi với gia đình tôi, nhưng mỗi lẩn chị Ngọc Dung đến chơi với mấy dì, là tôi phải mau mau đem con chó đi dấu. Nhưng buồn một chuyện là Mèo không sống với gia đình tôi lâu, Mèo đã bị xe của chú lính không quân cán chết, cả nhả đều khóc chú lính phải lo tẩn liệm và chôn cất cho Mèo.

 Tôi nhớ Thằng Khùng, tên mọi người thường gọi là một đứa bé mồ côi, được mấy ông mấy cậu thương tình cho dọn dẹp vệ sinh ở rạp Lido, sau tháng 4 năm 1975 rạp chiếu bóng không được phép hoạt động, ngoại tôi mới mang thằng Khùng về nuôi và làm lặt vặt trong nhà. Tuổi thơ của chị em chúng tôi vẫn thường chơi giỡn với thằng Khùng. Có một ngày sau khi chạy tắm mưa, chị em chúng tôi chun vào chái bếp, nơi thằng Khùng nấu những nồi tấm cho heo ăn, chị em chúng tôi được thằng Khùng cho ăn những hột ốc mít được luộc chung trong nồi cám heo. Trời mưa lạnh, hột mít nóng ngon ơi là ngon, thoáng một chốc đã sạch nồi hột mít. Ngoại biết được khi chị em chúng tôi đều bỏ cơm chiều, ngoại không rầy chỉ phán một câu “ Tụi bây là Heo”. Trước cơn biến động”Giậu đổ bìm leo”, nhà cửa ông ngoại tôi đã bị họ lấy và ngoại cũng không còn bảo bọc thằng Khùng trong nhà chúng tôi. Kỷ niệm về tuổi thơ cũng nhòa theo năm tháng...

 Đánh đổi cả sự nghiệp bao năm được xây dựng bằng công sức và đầu óc kinh doanh, ông ngoại tôi đành cắn răng nhận lấy một căn nhà nhỏ của một người đã bỏ đi nước ngoài. Nhìn lại căn nhà cũ, tuổi thơ của chị em chúng tôi cũng thấy xốn xang trong lòng, tôi còn nhớ mải hình ảnh ông ngoại tôi trong đêm khuya một mình leo lên sân thượng và la to “ Bà con làng xóm ơi! Việt cộng đã cướp hết nhà đất của tôi”

nhaongtam 

 Tôi đã đi học lại trưởng Minh Tân rồi chuyến qua Nam Hà bên Cù Lao, tôi nhớ lại chuyện ngày cũ cũng cầu Rạch Cát nhưng hình ảnh chú lính gác cầu năm xưa không còn nữa. Chú lính ơi cho tôi một lời xin lỗi và biết ơn...

 Như biết được chúng tôi sẽ không khá được trong xã hội mới, ba mẹ tôi đã tìm đường cho 5 chị em tôi vượt biên, nhờ ơn trên tổ tiên chúng tôi may mắn đã tới được bến bờ tự do. Không ba không mẹ, từ không biết phải biết và được sự giúp đở của các cậu các dì;chúng tôi phải học tập làm việc vất vả, mong được thành người tốt và hữu dụng trên quê hương thứ hai. Để lại Việt Nam, ngoại vả ba mẹ tuy vui mừng nhưng lại mang nỗi buồn xa con xa cháu.

 Những năm trước có lần tôi có về thăm lại Biên Hòa. Tôi chỉ quanh quẩn khu xóm chợ đi ngang đường Công Lý và thăm lại Cù Lao, cảnh vật đổi thay nhưng bến đò Kho, bến đò An Hảo vẫn còn đó. Nhớ lại lời ông Ngoại kể, ngày xưa cũng bến đò nầy ông ngoại là một thanh niên nghèo đưa đò qua sông, ông bà ngoại chỉ có độc nhất một cái quần cùng thay nhau mặc, ông ngoại đã từng trầm mình dưới giòng sông lạnh vớt từng bè cây đem đi bán, khi đã thành công và thành danh tại Biên Hòa ông ngoại tôi vẫn điềm đạm trong bộ bà ba. Nhưng với bao công khó gầy dựng nên sự nghiệp rồi cũng trắng tay trong hoàn cảnh nghiệt ngã của đất nước. Tôi cảm nghiệm đời người, của ông ngoại tôi, dù rằng mất tất cả nhưng ông ngoại có được sự cảm mến của con cháu và tất cả mọi người. Cũng là một điều đáng quý vì không có gì tồn tại trên cuộc đời nầy. Tôi được diễm phúc còn nghe được những lời ân cần dạy bảo của ông ngoại “ Con à! Làm người đầu đội trời, chân đạp đất, luôn hướng về phía trước, với một chữ tâm làm việc gì cũng thành công”

 Ông Ngoại tôi đã mất ở Việt Nam, cậu dì và chị em chúng tôi có về thọ tang ông ngoại. Riêng mẹ tôi cả một đời xuôi ngược lo cho chồng con, chưa nhận sự chăm sóc nào của chị em tôi nơi xứ người, mẹ tôi đã mất vì bệnh tật khi vừa đến Mỹ. Ba tôi sống những ngày còn lại với chị em chúng tôi và cũng đi theo mẹ trong những năm sau đó. Giờ nầy, ba mẹ cùng nằm yên nghỉ bên nhau trong nghĩa trang của người bản xứ.

 Từ một cơ duyên đã đưa đẩy tôi đã gặp lại các cô chú cậu dì người Biên Hòa. Mỗi ngày trôi qua, làm việc chung gần gũi với các cậu, tôi cảm thấy như một gia đình ruột thịt, mọi người đối xử với tôi rất chân tình, dạy dổ tôi trong cách cư xử và ăn nói với những người lớn, mà chỉ có ba mẹ mới dạy dổ con cái những điều nầy, các cậu cho tôi biết là trong cuộc sống tình nghĩa rất quan trọng, có những lúc tôi có những tánh không điềm đạm, các cậu đã dạy cho tôi những gì phải làm và không nên nói, các cậu thường thăm hỏi; lúc nào cũng luôn luôn bên cạnh nhắc nhở và phụ giúp tôi trong mọi việc, khuyên dạy tôi trong mọi vấn đề. Ông bà ta có nói “ Bà con xa không bằng láng giềng gần” gia đình tôi luôn nhắc đến các cậu gần như mọi ngày trong cuộc sống, kể chuyện vui buồn đều nhắc nhớ đến các cậu. Có lẽ ngoại tôi khi mất đã thu xếp cho tôi được gặp các cậu, mặc dù không hoàn toàn, nhưng các cậu đã fill up được phần lớn sự trống vắng của ngoại và ba mẹ trong tâm hồn tôi. Tình thương của các cậu dành cho gia đình tôi rất chân tình, tôi hiễu không phải vì vật chất, tôi rất may mắn...

chobhdh

Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân. Thương nhiều lắm các cô chú đến Mỹ muộn màng sau những năm tù đày vất vả. Anh văn cũng không, nghề nghiệp cũng không, tuổi đời chồng chất, nhưng đã chịu đựng làm việc vất vả nuôi dưởng và dạy dổ cháu con thành đạt nơi xứ người. Riêng tôi vẫn luôn mong được sự thương yêu của các cậu dì, vì ba mẹ tôi không còn nữa. Thương yêu lẫn thứ tha như thương “ BÉ TƯ CỦA THỜI THƠ DẠI”

JANINE

cho_bh-tuloi

chobh-8

Ý kiến bạn đọc
28 Tháng Bảy 20137:00 SA
Khách
Ngày nào còn có mấy cậu dì thì con Bé Tư không bao giờ phải đạp xe một mình.
hdl
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5749)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6806)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7227)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6277)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 5990)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6516)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5342)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5213)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5518)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5442)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5479)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 5955)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6734)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6741)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6082)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6030)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6179)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6374)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6820)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6494)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6894)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
07 Tháng Năm 2020(Xem: 6914)
Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6706)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6326)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47075)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 66892)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24870)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5902)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5903)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6204)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 6952)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5469)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5691)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6317)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5565)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5371)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5843)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6317)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5417)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 5901)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6122)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6129)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8063)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7015)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6253)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8640)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7725)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7329)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7310)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6522)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ