12:55 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo) - Kim Trâm

18 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 19736)

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo)

 Cha tôi mất, để lại trên đời người vợ trẻ và năm đứa con thơ. Con trai lớn 11 tuổi và con trai út mới lên 4. Mẹ tôi suốt mười mấy năm lấy chồng chỉ ở nhà lo nội trợ, bây giờ mới thấy thực sự khó khăn. Cái bằng “diplome” duy nhất của mẹ đã bị cha đốt trong một lần nóng giận, nếu còn thì nó hữu ích cho mẹ biết bao!

 Việc đầu tiên mẹ nghĩ ra là bán căn nhà Trương Minh Giảng để trả hết số nợ cho cha. Sau đó mua lại một căn nhà nhỏ có cái gác trong hẻm đường Trần Quang Diệu. Anh cả tôi đã vào đệ thất, chị tôi lớp nhì, tôi lớp tư, em gái tôi cũng bắt đầu học lớp năm. Ba chị em chúng tôi có thể đi bộ đến trường Trương Minh Giảng không xa lắm. Mẹ tôi đã cho dì Châu về quê.

 Thời gian này mẹ làm đủ các công việc bà có thể để tiếp tục nuôi chúng tôi ăn học. Với vốn tiếng Pháp có sẵn, mẹ được bạn của cha xin cho dạy Pháp văn ở vài trường tư thục. Lúc rảnh mẹ đan thuê cho người lấy mối bán. Mẹ đan rất khéo, chỉ cần nhìn mấy mẫu áo trong sách là mẹ có thể đan giống như đúc. Ngoài ra mẹ vẫn được lãnh lương hưu của cha, hằng tháng năm mẹ con chúng tôi (không có anh cả) cùng đi trên một chiếc xe xích lô máy đến kho bạc trên đường Hàm Nghi lãnh tiền. Sau đó ghé Chợ Cũ mua vịt quay bánh mì, ra ghế đá bến Bạch Đằng ngồi hóng mát. Trong khi chúng tôi vô tư cười nói ăn uống, mẹ chỉ nhìn xa xăm ra dòng nước tĩnh lặng. Không biết mẹ nghĩ gì?

hung_dao-large-contenttranhungdao-large-content

 Mẹ tôi thuê một chị người Quảng Ngãi vào giúp việc thay dì Châu. Chị Tám còn trẻ, thật thà dễ thương. Chị nấu ăn không ngon, nhưng bù lại làm việc rất giỏi. Chị quý trọng mẹ và thương anh em chúng tôi lắm. Ở nhà chúng tôi vài năm, chị dẫn về giới thiệu với mẹ tôi một anh cùng quê. Sau đó chị xin mẹ tôi cho đi lấy chồng. Mẹ tôi đứng ra lo đám cưới cho hai người và tặng chị ít nữ trang làm vốn. Ngày chị Tám xách vali theo chồng, chị quỳ lạy mẹ tôi khóc như mưa rồi ôm từ biệt chúng tôi làm tôi cũng mũi lòng lây.

 Chị Tám đi rồi, mẹ tôi phải tìm một người giúp việc khác. Lần này là một bà lớn tuổi cũng người Quảng Ngãi, chúng tôi gọi là bà Hai. Bà Hai chậm chạp và nấu ăn còn tệ hơn chị Tám. Ngày nào bà cũng cho chúng tôi ăn sườn heo, hết sườn heo nướng mặn đến sườn heo kho mặn, lại còn canh sườn heo nữa chứ! Chắc bà Hai chỉ biết làm một món, hoặc là bà thích ăn món này nên bắt chúng tôi ăn theo???

 Chúng tôi ngày càng lớn, chi tiêu càng nhiều. Mẹ quyết định ra Phan Thiết bán căn nhà kỷ niệm của cha để lại. Vậy là hết rồi những mùa Hè được ra Phan Thiết vui chơi tắm biển!

 Khi trở vào Sài Gòn, mẹ bán căn nhà Trần Quang Diệu để mua một nhà khác trên đường Bạch Đằng-Gia Định. Lúc này chúng tôi đã đủ lớn nên mẹ cho bà Hai nghỉ việc. Chúng tôi chia tay bà Hai, đồng thời vĩnh viễn chia tay món sườn heo mặn lè của bà.

 Mẹ nghe lời khuyên của bạn bè ráng sử dụng vốn học vấn của mình để tìm một việc làm nơi công sở cho đỡ vất vả. Nhưng mẹ không có một mảnh bằng trong tay, đành phải học lại từ đầu chương trình tiếng Việt ở nhà với anh tôi. Ngày anh chở mẹ đi thi Tiểu Học, chúng tôi đều hồi hộp mong tin. Được đà, mẹ học tiếp lấy bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp (hết lớp đệ tứ hồi đó). Sau này khi đi làm, mẹ còn lấy thêm bằng chuyên môn địa chính và thi vào ngạch công chức nữa. Ý chí và nghị lực của mẹ tôi thật phi thường!

 Tổng Nha Điền Địa là công sở đầu tiên mẹ đặt chân vào và gắn liền với sự nghiệp của mẹ cho đến năm 1975. Mẹ đã rất tươi tắn, yêu đời, nhưng không hiểu sao mẹ vẫn chưa đi bước nữa? Mẹ có một số cậu bạn trong sở rất tốt, thường đến làm giúp chúng tôi việc nhà, chở chúng tôi đi ăn đi chơi, nhưng tình cảm của mẹ dành cho họ chỉ dừng lại ở ranh giới tình bạn. Rồi mấy cậu bạn của mẹ cũng lần lượt đi lấy vợ. Với năm đứa con bên cạnh, mẹ không dám lấy chồng vì sợ anh em chúng tôi sẽ khổ. Mẹ đã hy sinh cả tuổi xuân cho chồng con.

 Cuộc sống của mẹ con chúng tôi lúc bấy giờ rất thoải mái vui vẻ. Mẹ chi tiêu tiết kiệm nhưng lo cho anh em chúng tôi đầy đủ. Hàng ngày mẹ đi làm bằng xe buýt, anh cả đã có chiếc Yamaha đi học trường Chu Văn An, chị tôi đến trường Mỹ Thuật Gia Định bằng Velosolex. Tôi vẫn xe đạp hồn nhiên đến trường Gia Long. Em gái tôi cũng đã lên đệ thất bằng tôi rồi (tôi phải mất 2 năm thi đệ thất). Thương mẹ, anh em chúng tôi đều cố gắng học giỏi cho mẹ vui. Mẹ tôi giáo dục con cái rất nghiêm khắc, không bao giờ có cử chỉ âu yếm hoặc biểu lộ tình yêu dành cho chúng tôi. Nên dù ít khi tâm sự với mẹ, như cách của em gái tôi, nhưng tôi luôn hãnh diện có được một người mẹ như vậy trong cuộc đời.

chocu-large-contentnga6sg-large-content

 Tuy tính tình hiền lành nhưng tôi vì tật mê đọc truyện nên một lần đã làm anh tôi nổi cơn thịnh nộ. Anh tôi có một tủ sách truyện với nhiều cuốn hay, nhưng chúng tôi chỉ được mượn xem khi anh cho phép. Đó là một ngày lén khi anh đi học, tôi lấy cuốn “Lửa cháy thành Tây Đô” anh mới mua, đọc say sưa đến nỗi không để ý miếng giấy nhỏ trong đó rơi ra, miếng giấy làm dấu trang anh đang đọc. Dĩ nhiên khi đi học về anh biết ngay ai là thủ phạm. Tôi bị anh bắt quỳ gối và la cho một trận tơi bời. Chưa đã giận, anh còn thẳng tay xé luôn cuốn sách mới mua chưa đọc xong của mình. Tôi sợ hãi nhìn từng trang giấy bị xé đôi xé ba mà khóc thút thít. Sau đó tôi gom lại, sắp thứ tự số trang rồi lấy cơm cặm cụi dán từng trang một xéo lên xẹo xuống, để nó lên kệ đàng hoàng. Anh tôi thấy thương hại đứa em khờ nên bỏ qua, nhưng tôi không bao giờ dám tái phạm điều luật của anh nữa, bất kể là chuyện gì.

 Tôi còn một tật mê xem phim, nói đúng ra cả năm anh em chúng tôi đều mê. Rạp Cao Đồng Hưng là địa chỉ quen thuộc anh em chúng tôi thường lui tới. Hồi đó tôi thích phim Ấn Độ lắm! Xem đến đoạn nào cảm động là tôi lại khóc tỉ tê, cứ như khi đọc truyện “Anh phải sống” hay “Đoạn tuyệt” vậy. Nhưng, người giàu tình cảm và dễ xúc động như tôi đâu có gì đáng xấu hổ phải không? Con gái mà...

rapcaodonghung-large-content

 Con gái 15, ở tuổi này tôi đã biết có người để ý theo đuôi mình mỗi chiều tan học rồi. Tôi nhớ mãi một anh chàng với chiếc mobilette xám, không biết ở đâu ra mà ngày ngày kiên nhẫn theo tôi suốt đường về nhà. Tôi thường đi học cùng với Lan Hương Vũ, thấy anh chàng này ngày nào cũng lẽo đẽo bên cạnh nên sau vài lần nó thấy kỳ bèn nhấn “pê đan” đạp thẳng, bỏ lại tôi lớ ngớ giữa đường thật là mắc cở. Một hôm, anh chàng (lấy hết can đảm) ném cái mũ vào giỏ xe của tôi. Về nhà tôi tò mò mở xem thử, có một tờ giấy ghi hàng chữ tôi khó mà quên: “Bé ơi! Bé tên gì? Cho anh làm quen với”. Một cảm giác là lạ chợt len lỏi vào lòng, tôi thấy thích thích nhưng sợ mẹ và anh biết nên đã quăng luôn cái mũ lẫn tờ giấy vào thùng rác.

 Rồi cái điệp khúc: “tan trường, tan trường” quen thuộc cho đến cuối năm lớp đệ tứ. Nghỉ Hè, tôi không còn gặp anh chàng mobilette xám ấy, tờ giấy có chữ Bé ơi là tín hiệu duy nhất tôi nhận được từ anh ta. Cũng từ dạo đó tôi đã bắt đầu mơ mộng và không còn chăm chỉ học hành như trước nữa...

Kim Trâm

(Trích phần 2 của tập hồi ký)





Ý kiến bạn đọc
21 Tháng Giêng 20138:00 SA
Khách
NOI VE BIEN HOA NHIEU MA SAO TOI KHONG THAY QUI BAN NAO O TRUONG KHIET TAM LOP 12B1, 12B2 NIEN KHOA 73-74 ( KY THI TU TAI IBM DAU TIEN). ?
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Mười 2015(Xem: 8583)
Mong các bạn để một chút thời gian suy nghĩ về ý kiến của tôi.
09 Tháng Mười 2015(Xem: 9488)
Như tôi dùng dằng hoài, không buông tay kỹ niệm, nên thao thức hoài, đếm mưa...
04 Tháng Mười 2015(Xem: 9181)
Phải chuẩn bị chết như thế nào? Khi sống phải sống làm sao? Để lúc ra đi còn có được nhiều người thương mến
24 Tháng Chín 2015(Xem: 9615)
Vậy thì, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiểu biết, vì tình thương & sự hiểu biết mới đem lại những kỳ diệu cho cuộc sống
20 Tháng Chín 2015(Xem: 8394)
Có phải chăng cuộc đời này là bể trầm luân, là hư không là vô nghĩa nên con chỉ nghêng người nhìn đời bằng nửa con mắt với hai bàn tay quờ quạng chơi vơi.
14 Tháng Chín 2015(Xem: 9595)
Cụ bà hiền hòa của giòng Đồng Nai trong một buổi sáng tinh sương và hoàng hôn gợn gió đang nằm yên như bay về phía phương trời xa.
14 Tháng Chín 2015(Xem: 8173)
trên tay bà tất cả những lời ông Trần viết đều còn đó, bà ôm vào ngực, và mùa hè úa tàn như nắng chiều rơi xuống trên đồng cỏ hoang trước mặt.
11 Tháng Chín 2015(Xem: 8961)
Về mùa thu có lẽ khu vườn này rất đẹp. Lá sẽ vàng một màu và những chú nai dễ thương sẽ là nguồn thi hứng của chị.
06 Tháng Chín 2015(Xem: 9225)
Tóc đã nhuộm sương, cơ thể lão hóa nhưng con tim nhà giáo vẫn dành cho học sinh mình một nơi ấm áp trú ngụ.
06 Tháng Chín 2015(Xem: 9284)
Hãy siêng tinh tấn, như đầu bị đốt, Chỉ nhớ vô thường, chớ mặc buông lung"
30 Tháng Tám 2015(Xem: 9586)
Một lần nữa, xin cám ơn các thầy cô, bạn bè Biên Hòa, Ngô Quyền, Long Thành, nhóm Dễ Thương. Gia Đình Tam C và tất cả các bạn trên Web đã yêu thương và khuyến khích
30 Tháng Tám 2015(Xem: 9650)
Nhưng thẳm sâu trong tâm hồn các chị, vẫn hoài vương vấn hình ảnh “cây đa cũ, bến đò xưa, dòng sông trong mát” của Đồng Nai phố
30 Tháng Tám 2015(Xem: 10875)
Hôm nay nhân ngày rằm tháng Bảy, con xin kính dâng lên Ba Mẹ, chút hương hoa cúng rằm, ước nguyện hương linh Ba Mẹ
21 Tháng Tám 2015(Xem: 10423)
nói lên thân phận làm người trong hoàn cảnh bi thương, thăng trầm của lịch sử, ca ngợi tình chiến hữu, tình bạn... và nỗi ngậm ngùi của người con mất quê hương
18 Tháng Tám 2015(Xem: 9923)
Chúc mừng cho trường NQ - hội AHBH và chị Nguyễn Thị Thêm... BH có nhiều nhân tài quá chừng...
09 Tháng Tám 2015(Xem: 10184)
tiếc rằng xứ tôi không biết giữ gìn những kho tàng quý giá của lịch sử.
07 Tháng Tám 2015(Xem: 9522)
Đến một lúc, tôi chợt nhận ra rằng, không có gì là vô nghĩa trong cuộc đời này, dù cho nó có vẻ như tình cờ
07 Tháng Tám 2015(Xem: 8240)
Còn em em sẽ sẳn sàng đón chào cả nhà. Sen nhà em mới nở hoa , sẳn tiện mọi người cùng ngắm sen nở đầu mùa.
02 Tháng Tám 2015(Xem: 9603)
Những chiếc xe bus màu vàng đã tạm nghỉ không đưa đón học sinh ở các trạm nữa. Mùa Hạ đã sang.
02 Tháng Tám 2015(Xem: 8909)
nhìn hàng phượng đỏ rực bên đường, tôi lại thấy tuổi học trò sống lại, lòng cảm thấy nôn nao. “Hạ Ơi”.
11 Tháng Bảy 2015(Xem: 14341)
Và còn nữa những bài hát được các bạn cùng hát lên “ Rồi Mai Đây” “ Nhớ Nhau Hoài” như nhắc nhớ niên học cuối và kỷ niệm ngày gặp lại
11 Tháng Bảy 2015(Xem: 12559)
Đó phải chăng là ước mơ chung của tất cả các bạn, những học sinh Khiết Tâm khắp nơi. Đừng để mai một cả thời tươi đẹp nhất mà chúng ta ai cũng đều lưu luyến nhé.
11 Tháng Bảy 2015(Xem: 9224)
Những bàn tay, những tấm lòng và những nụ cười tươi vui đã khiến mọi người thoải mái trong buổi tiền họp mặt.
10 Tháng Bảy 2015(Xem: 9208)
Cầu xin ơn trên cho thầy khỏe mạnh. Sang năm gặp thầy bỏ gậy ...nhảy đầm.
10 Tháng Bảy 2015(Xem: 10143)
à tôi cũng sẽ không quên bạn thân tôi, một bông hoa nở giữa mùa hè: Cúc Hạ.
07 Tháng Bảy 2015(Xem: 8905)
Một lần nữa, chúc mừng chiến thắng của đội tuyễn nữ Hoakỳ. Chúc mừng ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ.
28 Tháng Sáu 2015(Xem: 9652)
Sau năm 1975 con đường bỗng trở nên xa lạ . Những ngôi nhà của bạn bè thân quen ở hai bên đường đều đổi chủ
20 Tháng Sáu 2015(Xem: 10293)
Câu trả lời xin dành cho những nhà viết sử chân chính, cho những Sĩ Quan và Quân Nhân Hoa Kỳ từng chiến đấu anh dũng, can trường
20 Tháng Sáu 2015(Xem: 9773)
Các bạn cũng là những người tù Cộng Sản đã trở về sau bao nhiêu năm gian khổ nhục nhằn.
17 Tháng Sáu 2015(Xem: 9530)
Như ngày xưa. Vâng! như ngày xưa khi các con còn bé xíu nằm êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay thương yêu bất tận của hai đấng sinh thành.
14 Tháng Sáu 2015(Xem: 8902)
Nhân ngày Father's Day, tôi viết bài này để vinh danh cha tôi, người cha trọn đời sống vì đất nước,
13 Tháng Sáu 2015(Xem: 9191)
“Đời” ở đây là sống theo kiểu 3 KHOAN: “khoan dung, khoan hồng & khoan ‘đổ thừa’” tại bị… cho đến khi nằm trong sáu tấm
13 Tháng Sáu 2015(Xem: 10654)
Má ơi, con đã biết ở nơi nào là nơi sung sướng hạnh phúc của má rồi.
11 Tháng Sáu 2015(Xem: 10926)
DANH DỰ, TỔ QUỐC, TRÁCH NHIỆM. Ngày nào còn thở tôi còn tôn thờ. Chỉ khi nhắm mắt thì trách nhiệm của tôi với tổ quốc VNCH mới kể là hết.
09 Tháng Sáu 2015(Xem: 10510)
tác giả gốc nhà giáo dạy văn, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014...là Giáo Sư tại trường trung học Công Thanh Biên Hòa
05 Tháng Sáu 2015(Xem: 9098)
Dù kiếm bi giờ có mòn thế nào cũng vẫn còn chút tiếng tăm trên chốn giang hồ.
04 Tháng Sáu 2015(Xem: 9935)
Thế hệ thứ nhất đã ra đi gần hết, thế hệ thứ hai đã bạc đầu. Thế hệ thứ ba sinh trưởng nơi xứ lạ. May mắn còn người dẫn dắt để các em biết về giòng giống
30 Tháng Năm 2015(Xem: 9745)
“ Sinh – Lão – Bệnh – Tử” là qui luật của muôn đời, nhưng tôi vẫn cảm thấy bùi ngùi mỗi khi nhìn hình xưa tự hỏi “ Thầy tôi ngày ấy, bây giờ ra sao?.
23 Tháng Năm 2015(Xem: 10283)
tri ơn những người lính Việt Nam Cộng Hòa và chiến sĩ đồng minh đã nằm xuống trong cuộc chiến Việt Nam để họ sống còn và các em có được như ngày hôm nay.
22 Tháng Năm 2015(Xem: 10454)
Và nhân ngày “Memorial Day”, để tưởng nhớ đến anh linh các vị anh hùng đã một lòng vì dân, vì nước hy sinh tánh mạng. Xin thành kính dâng nén hương tưởng niệm
21 Tháng Năm 2015(Xem: 10752)
Hôm nay cũng tháng năm. Tôi xin gửi đến các bạn những đóa hoa Muguet trắng tinh lóng lánh. Kính chúc tất cả các bà mẹ trên thế giới đều được chồng, con yêu thương, kính mến
10 Tháng Năm 2015(Xem: 12941)
Mặc dù tổ quốc bây giờ con tôi phục vụ không phải là VN. Nhưng con cái người lính VNCH đang phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ làm cho người Mẹ như tôi đẹp lòng.
10 Tháng Năm 2015(Xem: 11520)
buổi chiều tan trường trễ, Huyền vẫn nghe rất rõ giọng nói thân quen: “bánh mì bì đây, bánh mì bì muôn năm”...
05 Tháng Năm 2015(Xem: 9518)
Thư này khá dài mong các bạn thông cảm. Và không biết nên chúc gì cho các bạn mình trong tháng tư đen này?
03 Tháng Năm 2015(Xem: 9548)
Mong rằng chị đang hưởng một cuộc sống thật hạnh phúc, an vui trong kiếp tái sinh hoặc đang an nhàn thảnh thơi nơi cõi vô hình.
29 Tháng Tư 2015(Xem: 13188)
Chính những người lính Việt Nam Cộng Hoà, chính những người bạn của tôi đã gìn giữ an ninh cho nhân dân, cho tôi được sống an bình hạnh phúc trong thành phố,
27 Tháng Tư 2015(Xem: 11589)
Huy chương đã được truy tặng. Từ đây, hy vọng là đại gia đình Cố Trung sĩ Nguyễn Văn Hải được an ủi phần nào.
24 Tháng Tư 2015(Xem: 9454)
Cám ơn với tất cả ngậm ngùi vì VN sau 40 năm vẫn còn là một quốc gia nghèo đói không có bình đẳng và tự do.
20 Tháng Tư 2015(Xem: 9155)
Giờ này, có ai thả dùm tôi một ngọn đèn, làm dấu chỗ Sông nằm, hoi hóp, chờ ngày sẽ ngừng trôi ra biển!