6:20 SA
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

Sài Gòn – Cuộc đời mới - Hồi ký Hồ thị Kim Trâm

04 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 17542)
Hồi Hồ thị Kim Trâm

 Sài Gòn – Cuộc đời mới

Năm 1958, cha tôi được thuyên chuyển vào Sài Gòn, vùng “đất lành chim đậu”. Gia đình chúng tôi từ giả Phan Thiết khi anh chị tôi vừa mới nghỉ Hè và tôi chuẩn bị bước vào lớp năm trường Tiểu Học đầu đời. Tôi rất buồn vì phải xa Phan Thiết, không kịp có thêm một mùa Hè đi ngắm biển xanh nắng vàng Mũi Né lần cuối cùng.

Cha tôi thuê một apartment rộng và tiện nghi trong một khách sạn ở trung tâm Chợ Lớn. Tôi không nhớ tên Lệ Thanh hay Đồng Khánh nữa! “Cái nhà” này hơi nhỏ so với căn nhà ở Phan Thiết, nhưng nó được trang hoàng đẹp mắt. Chúng tôi tiếp tục cuộc sống bình thường: hằng ngày cha tôi đi làm, mẹ tôi lo bếp núc chăm sóc con cái, anh em chúng tôi ăn rồi đi chơi. Mẹ tôi dặn anh chị không đưa các em đi ra xa quá cầu thang, chỉ được chạy tới lui trên cái hành lang trải thảm dài vắng vẻ. Cuộc sống nơi đây không giống như Phan Thiết, bên ngoài lắm phức tạp và cũng nhiều người không lương thiện.

Mẹ tôi nói không sai. Có một lần chị tôi dẫn em gái và tôi ra hành lang chơi, khi đến gần cửa thang máy bất ngờ một đứa con trai lớn hơn chị tôi chút xíu, từ đâu nhảy ra xô chị tôi vào tường định làm gì không biết. Chị tôi vừa la vừa đạp túi bụi vào bụng vào chân của nó. Tôi cũng nhào vô kéo áo đấm đá thằng đó khiến nó phải buông chị tôi ra bỏ chạy. Chúng tôi bị một phen hú hồn, và từ đó không dám bước ra khỏi cửa.

Thời gian đầu ở Sài Gòn thật là chán! Tôi chỉ mong chờ đến ngày cuối tuần cha đưa cả nhà đi ăn nhà hàng, rồi đi xem đoàn kịch của nghệ sỹ Năm Châu, Kim Cúc, Kim Lan mà cha mẹ ái mộ. Nhưng sự đời có đơn giản mãi đâu! Ở đây chưa lâu, cha tôi đã làm bạn với cái sòng bài lớn trong khách sạn, đầu tiên chỉ ghé chơi mỗi tuần, từ từ mỗi ngày, tiếp đến là thâu đêm suốt sáng. Cha tôi lao vào cờ bạc như con thiêu thân, quên luôn những món ăn ngon do mẹ nấu, không còn nhớ đến người vợ trẻ ngồi chờ chồng bên mâm cơm chiều nguội lạnh. Chúng tôi ăn no, chơi đùa, đi ngủ, sáng ra có khi không thấy mặt cha. Mẹ tôi thường xuyên ôm hai đứa con nhỏ khóc âm thầm. Tôi thấy, tôi biết, nhưng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa cha và mẹ.

Gần hết ba tháng Hè, mẹ bàn với cha mua nhà riêng cho anh em chúng tôi ở thoải mái và đi học. Có lẽ mẹ muốn kéo cha ra khỏi chốn ăn chơi này??? Cha rất thương vợ con nên cũng nghe theo lời mẹ. Thế là mẹ nhờ người tìm mua một căn nhà gần trường học. Căn nhà mới của năm học mới là một biệt thự kiểu Pháp tọa lạc trên đường Trương Minh Giảng, gần cổng xe lửa số 6, và dĩ nhiên là gần trường Tiểu Học Trương Minh Giảng.

Gia đình chúng tôi dọn nhà, ra khỏi “cái nhà” mà tôi không hề thích. Bỏ lại sau lưng niềm vui duy nhất của tôi là những tháng ngày mua bánh tiêu bánh bò bằng cái giỏ nhỏ đựng tiền, cột vào một sợi dây dài thả xuống đất qua cửa sổ.

Tôi đâu biết khi anh em chúng tôi vui vẻ bước vào năm học mới thì cha cũng tiếp tục sa bước vào sòng bài cho đến lúc phát bịnh nặng. Mẹ vô cùng buồn khổ, đưa cha đi bác sỹ khám bịnh lấy thuốc. Chúng tôi không được lên lầu vào phòng cha chơi cho đến ngày cha mất...

Mẹ bận rộn chăm sóc cha và em bé nên đem một người bà con xa ngoài Huế vào giúp việc nhà. Mẹ dặn chúng tôi gọi là dì Châu và người con trai dì dẫn theo lớn hơn tôi, là anh Song. “Thằng anh Song” này lớn tuổi to xác nhưng chỉ học bằng tôi thôi. Mẹ tôi xin cho nó vào học cùng trường với anh em tôi. Vì vậy, lúc đi học hay ở nhà chơi, chúng tôi đều có thêm một người bạn cũng vui. Tôi thích trò chơi 5-10-15-20 để chạy trốn từ nhà trên, băng qua cái sân rộng có cây trứng cá, xuống dãy nhà ngang cuối cùng. Nơi này gồm phòng của mẹ con dì Châu, bếp, nhà vệ sinh, tha hồ mà trốn.

Tôi có một kỷ niệm nhớ đời với thằng Song như sau:

Một bữa đi học về, chẳng rõ lý do gì mà thằng Song cầm cây thước gỗ vuông đánh vào lưng tôi đau lắm, rồi còn lêu lêu ngoái cổ chạy. Tôi rượt theo nó, rút cây viết ngòi lá tre trong cặp ra, đâm vào cánh tay nó một phát. Không biết vết đâm có làm nó đau và chảy máu không, nhưng thằng Song khóc um sùm co chân chạy về nhà mét dì Châu. Dì thương con xót ruột kiếm mẹ tôi mắng vốn. Mẹ đã quá mệt mỏi với cha, còn bị chuyện con nít làm phiền nên chờ tôi về nhà là trị tội liền. Tôi nhớ mẹ đã hỏi tay nào đâm anh Song, tôi đưa bàn tay phải còn dính mực tím ra không chút do dự. Mẹ kêu tôi úp tay lên bàn ăn rồi cứa liền 2-3 nhát vào bàn tay bé nhỏ đó. Quá ngạc nhiên, tôi chỉ kịp òa khóc khi thấy máu tuôn ra. Mẹ cũng vừa khóc vừa nắm tay tôi vào phòng tắm, rửa sạch sẽ, băng bó lại. Mẹ răn dạy tôi đủ điều nhưng tôi chẳng nghe gì, chỉ dạ dạ trong tiếng nấc. Tôi có hiểu gì đâu!!!

Bây giờ vết sẹo nhỏ trên bàn tay tôi vẫn còn. Nhìn nó không phai mờ mà theo thời gian cùng lớn lên với bàn tay, tôi nghĩ đến nỗi đau trong lòng mẹ chắc phải nhân lên gấp nhiều lần so với vết thương ngoài da của tôi.

Cha tôi trở bịnh rất nặng. Bác sỹ yêu cầu cha tạm nghỉ việc để điều trị lâu dài trong bịnh viện. Cha vẫn giữ thói quen “ông quan lớn” không chịu vào bịnh viện công, chỉ muốn điều trị tại bịnh viện tư của bác sỹ trên đường Duy Tân. Mẹ tiều tụy thấy rõ vì lo lắng, đi đi về về nuôi cha nằm bịnh viện.

Việc nhà cửa có dì Châu chăm sóc. Anh em chúng tôi vẫn đi học bình thường, nhưng cuộc sống không còn vui vẻ như trước nữa. Thằng Song trốn biệt không dám ra chơi với chúng tôi. Tôi thì không thèm nhìn tới cái mặt thằng hèn nhát đó... Cây trứng cá ra trái đỏ cành, nhưng chúng tôi không buồn hái, mặc cho trái chín rụng đầy sân.

Một sáng đẹp trời, mẹ báo tin cha sắp về nhà sau 2 tháng nằm viện. Tôi vui mừng lắm, tưởng sẽ lại được cha mẹ cho đi ăn nhà hàng, đi chơi sở thú, hoặc xem xiếc xem kịch như trước. Nhưng mẹ không còn muốn nghĩ đến chuyện vui chơi nữa. Theo lời dặn của bác sỹ, cha vẫn phải tiếp tục uống thuốc dù sức khỏe đã hồi phục. Cha tin rằng sức khỏe mình đã khả quan có thể nhanh chóng đi làm, nên dấu mẹ mỗi ngày tăng lượng thuốc uống cho mau hết. Ngờ đâu một người học rộng biết nhiều như cha cũng có lúc suy nghĩ sai lầm đưa đến hậu quả khó lường.

Vào một buổi trưa, mẹ đang ru em bé ngủ bỗng nghe tiếng cha la hét trong phòng như điên, vội vàng đưa cha đến bác sỹ khám lại. Bác sỹ nói cha bị phản ứng vì uống thuốc quá liều, rồi cho cha về nhà. Từ đó mẹ buồn bả không nói chuyện với ai, ngày ngày thần thờ ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, rưng lệ. Cha thỉnh thoảng hay la hét, sức khỏe sa sút nhanh chóng. Ít lâu sau cha mất!

Cũng một ngày mùa Hè nắng ấm, ngày mở cửa mả của cha, ở độ tuổi 37 mẹ đã quấn khăn tang góa phụ, anh em chúng tôi trở thành trẻ mồ côi. Cuộc sống bên ngoài vẫn tiếp diễn, nhưng cuộc đời mẹ con chúng tôi bắt đầu chuyển qua một giai đoạn mới...

Kim Trâm

(Trích phần 2 của tập hồi ký)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Hai 2021(Xem: 6672)
rong cơn bão tuyết khốn khó cho việc đi lại, thực phẩm khan hiếm, nhưng có “những tấm lòng vàng”
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5858)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6925)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7331)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6343)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 6061)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6617)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5422)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5282)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5580)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5521)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5565)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 6019)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6813)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6826)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6168)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6096)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6261)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6445)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6904)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6567)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6949)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
07 Tháng Năm 2020(Xem: 7020)
Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6808)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6427)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47141)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 66975)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24941)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5980)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5976)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6291)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 7011)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5520)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5765)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6374)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5648)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5462)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5923)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6407)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5472)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 6007)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6200)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6209)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8160)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7095)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6338)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8743)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7791)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7419)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7348)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu