8:36 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

Mr. John Phạm. - Võ Đình Tuyết.

25 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 17785)

Mr. John Phạm.

 Nước Mỹ là nước có nhiều cơ hội. Nếu không có ngày 30 tháng 04 năm 1975, tôi với thằng Á Ngố đến bây giờ chắc cao lắm là... mang lon trung sĩ Hải Quân, sống với vợ con trong các khu gia binh, chen chúc, nghèo, giữa những đời sống hằng ngày bên cạnh chiến tranh. Nếu yên thì... lành, còn không thì lên bàn thờ sớm. Mẹ! chiến tranh thì khối thằng như tôi chưa làm nên sự nghiệp đã về chầu Chúa chầu Phật, ghê bỏ mẹ! rõ chán đời, cứ như ông thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên đã phải la lên: "Thi hỏng tú tài ta vuột tình yêu... Thi hỏng mất rồi ta đợi ngày đi... Đau lòng ta muốn khóc". Ông Phạm Duy phổ thơ cho ông con Duy Quang hát còn hít hà nhấn mạnh chổ... đau lòng ta muốn khóc hai lần... thì thiệt hết biết! đi lính mà mấy chả sợ dữ vậy sao? Nhưng dầu sao mấy thằng lính Hải Quân như tụi tôi, cái mạng sống cũng đỡ hơn các anh em binh chủng khác như: Bộ Binh,Nhảy Dù,Thủy Quân Lục Chiến, nhưng... Lính mà em! Cổ lai chính chiến kỷ nhân hồi.

 Năm 1971, từ Cát Lỡ Vũng Tàu tôi đổi về căn cứ yểm trợ tiếp vận Đà Nẵng đóng ở Sơn Trà, vài tháng sau tôi gặp thằng Á Ngố cũng vừa đổi ra, thời gian chúng tôi trở thành bạn. Á Ngố, người Long An, dong dỏng cao, đẹp trai, con nhà giàu học... dốt (dốt mới đi lính làm binh nhì). Trán cao,mặt ngơ ngơ, ngáo ngáo nên tụi tôi gọi là (ngố). Á Ngố gọi tôi là: lùn mã tử vì người tôi thiếu thước tấc.

 Nếu tiếp tục chiến tranh, thì tôi với Á ngố cũng tiếp tục cuối tháng lãnh tiền đi tìm vui mấy chị em... chung, cho đỡ buồn đời lính; nhưng chiến tranh về sát một bên của trời tháng Ba 75.

 Trời tháng Ba như ông Cao Xuân Huy viết "Tháng Ba Gãy Súng". Từ Đà Nẵng chúng tôi “dựa lưng nỗi chết" (một tựa của nhà văn Phan Nhật Nam) chạy về Cam Ranh, từ Cam Ranh trên một chuyến tàu hàng lớn ngoại quốc hãi hùng di chuyển về tới Vũng Tàu... Ngày 27 tháng 04 năm 75, tôi làm một chuyến đi gian nan về Tân Mai, Biên Hòa thăm... em lần cuối. Á Ngố ở lại Cát Lở.

 Tháng Tư mang tin buồn, rã hàng tan gánh, tưởng là xong, mỗi người một ngã đường xa ngàn trùng, tôi, hên, dựa lưng thành tàu chơi bản "Thuyền viễn xứ"... rồi gặp lại Á Ngố đang lêu bêu ở đảo Quam, bạn hữu nhìn nhau mừng rỡ.

 Rời Quam với hải đảo đầy nắng, cát, hàng hàng những căn lều tị nạn, vội vã cùng lo âu mọc lên như san hô trong lòng nhiều người tị nạn. Nụ cười và nước mắt ở đâu chả có. Chia ly, tiễn biệt ở đây diễn ra mỗi ngày. Tôi và Á Ngố có chung chuyến đi Mỹ đến tiểu bang Pennsylvania. Một nơi lạ hoắc trong trí tưởng. Phi trường Harrisburg ngỡ ngàng đón tụi tôi xuống rồi leo lên xe Bus. Hai thằng đi chân đất, vào trại tị nạn mang tên Indiantown Gap, trên tay ôm chặt đồ vệ sinh cá nhân của hội Hồng Thập Tự, mang niềm xôn xao bâng khuâng vừa buồn vừa hạnh phúc của những kẻ vô sản sắp bước vào thiên đường ngà ngọc? đuổi theo đoàn lữ hành phờ phạc phía trước, chúng tôi đang dựa lưng (lại dựa lưng) vào một ngày mai chẳng biết ra làm sao?!

 Philadelphia, thành phố lịch sử Hoa Kỳ, trời vào thu lá vàng rơi đầy làm lạ mắt 35 người lính tị nạn độc thân, được bảo lãnh của hội USCC. Chúng tôi đang ngồi trên xe bus tiến về thành phố. Thành phố đó đang dang tay ngập ngừng đón sự hiện diện những kẻ lạ mặt đến từ phương đông. Đám khách không được mời mà tới. Bước xuống xe bus tôi và Á Ngố nhìn sự vĩ đại của thành phố cao ngất (sau nầy mới biết là thấp) rồi nhìn lại những khuôn mặt của chúng tôi... trông ngố thật.

 Hai đứa tôi bắt đầu hành nghề rửa cầu tiêu, chùi bàn, hút thảm, đổ rác, trong một trường y khoa. Những kẻ tự xưng mang dòng máu xã hội chủ nghĩa chắc cỡ chúng tôi là cùng. Trường đại học y khoa Temple đón chúng tôi bằng... cây chổi như trong thơ Cao Tần "Ông quét nhà hay hơn bà nội trợ". Sau khi chán quét ở Temple, chúng tôi phấn khởi nhảy qua chùi rửa hãng... heo, lương gần… hai đồng một giờ, quá khỏe! chắc tương lai là đây. Á Ngố có vợ và một nhóc tì Việt mang tên Mỹ ra đời.

 Một đêm vừa gió lại vừa tuyết. Ngoài trời như một cái tủ lạnh khổng lồ. Nước đông đặc thành đá dưới đường. Trong hãng heo, tôi và Á Ngố miệt mài chùi rửa, miệng lẩm bẩm ca bài: năm 2000 năm, em còn lại gì? tôi còn lại gì? Xong việc, Á Ngố đi đổ rác, khi trở lại thì hỡi ơi! hắn mang bộ mặt thê thảm: mấy cái răng cửa gãy máu me tùm lum. A! thì ra hắn đã chơi một đường trượt băng bất đắc dĩ trên đá, mấy cái răng đi tàu suốt không bao giờ trở lại. Thằng cai Mỹ bèn gọi 911.

 Có những kỷ niệm không quên, thì kỷ niệm trên đi theo Á Ngố suốt đời. Năm đó, chúng tôi tuổi chừng 27, 28.

 Sau ngày gãy răng, Á Ngố quyết định rời tiểu bang Pennsylvania. Bầu đoàn thê tử gồm ba người trên chuyến xe bỏ Bắc xuôi Nam và bỏ Nam băng qua miền Tây, không đi tìm vàng mà tìm... điện tử. Từ đó thung lũng điện tử San José đón chào vợ con Á Ngố.

 Năm 2000 năm, tức hai mươi năm sau Á Ngố trở lại Phidelphia thăm lại bạn cũ. Bạn bè vẫn như xưa. Có nghĩa vẫn lêu bêu như ngày nào, khá hơn một chút nhưng "mái tóc đầu sương điểm", cái già không gọi mời vẫn lộc cộc chạy tới, mỗi ngày chọn một niềm vui là: đi cày trả nợ áo cơm. Hòa than, Chương già, Thuận đui, Đăng sắt, Hoàng chà, Đình lùn, mặt thằng nào thằng nấy đầy vết... chân chim, chồng lên nhau theo dấu thời gian. Dưới hiên trời thu, những chiếc lá vàng rơi đầy úa sân chiều,t rên không mây bàng bạc trôi về phương trời xa làm gợi nhớ bài "Tôi đi học" của Thanh Tịnh... “Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rơi rụng nhiều...”

 Từ buổi ban đầu lưu luyến ấy, Philadelphia đất tạm dung. Tuổi trẻ, quên đi chiến tranh, tuổi trẻ không lên đường mà vào... quán rượu coi mấy em tóc vàng... nhảy mát mẻ cũng đủ lãng quên đời. Tuổi trẻ la cà trên những đường phố lạ hoắc... và tối về như Thanh Tâm Tuyền: Tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ! Hay như Cao Tần sau một đêm nhậu la lên: Ta làm gì cho hết nửa đời sau?

Tin của San Jose Mercury New:  SUCCESS FROM NOTHING. Few Vietnamiese Emigres have out done John Phạm. By: Ken Mclaughlin,Mercurry New Staff Writer.

Ông Nguyễn Bá Trạc chuyển ngữ: Từ Thuyền Nhân Đến Nhà Triệu Phú.

Tôi đọc bài chuyển ngữ của nhà báo Nguyễn Bá Trạc, không ngờ ngày nay Á Ngố trở thành... triệu phú thứ thiệt. Ông chuyển ngữ như sau:

 - Ngày nay, tất cả mọi người đều gọi Phạm Văn Á với cái tên Mỹ của ông là: John Pham, và John Pham là một trong những di dân thành công nhất trong thung lũng điện tử này.

 Tôi không thể viết hết những điều ông Trạc chuyển ngữ, cũng như tôi không thể nào viết hết được sự thành công và mơ ước của con người. Những con số thương vụ của công ty Acropolis Systems Inc, một công ty chuyên thiết kế các hệ thống điện toán có khả năng giảm thiểu số thời gian mà máy thường bắt buộc ngưng trệ, hàng năm gần đến... 50 triệu Mỹ kim, mà Á Ngố đang làm chủ.

 Làm giấy khai tử cho người con từ mùa xuân tan tác năm 1975, cha mẹ Á Ngố còn gì sung sướng hơn khi thấy con mình vẫn sống nhăn. Á Ngố sẽ không bao giờ (ngố) nữa. Khi bước chân vào trại tị nạn Indiantown Gap, Á Ngố có nói với tôi: "Nếu không làm gì đẹp cho quê hương... thì đừng làm xấu"

 Từ Washington DC thứ sáu ngày 13 tháng 10 năm 2000, John Phạm là một trong số 35 người Việt ưu tú thành công nhất tại Mỹ, được mời về dinh tổng thống, hội thảo chuyến đi thăm Việt Nam vào tháng 11 của tổng thống Bill Clinton. John Phạm, tức Á Ngố về lại nơi xưa gặp bạn bè. Người kỷ sư tài ba đang ngồi trước hiên nhà mùa thu. Á Ngố nhìn tôi hiền hòa, tôi nhìn Á Ngố xa lạ. Tôi nghĩ: “Trong chiến tranh chẳng còn gì ngoài những hư hao mất mát. Bao nhiêu nhân tài nằm xuống cho những chủ nghĩa ngoại lai vong bản. Những viên đạn ngoại quốc thi nhau cắm xuống thân thể tuổi trẻ hai miền... và nhân danh nầy nọ bao nhiều người tài năng như Á Ngố không có cơ hội được đứng dậy".

Nước Mỹ quả là nước có nhiều cơ hội.

Võ Đình Tuyết.

Cánh Đồng Nón Mùa Thu, năm 2000.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 11608)
Hãy đếm cuộc đời của bạn bằng nụ cười chứ không phải những giọt nước mắt
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 10945)
Hãy dạy cho người Tàu viết lại chữ Việt đúng nghĩa có bộ Nhân với 2 âm Búa và Tấn.
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 17563)
Con sông Đồng Nai đã đưa ta đến tỉnh Biên Hòa (hòa bình ở biên cương), một trấn đã được sáp nhập vào nước ta năm 1653. Khoảng đất này xưa được gọi là Đông Phố
12 Tháng Năm 2016(Xem: 9944)
Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
09 Tháng Năm 2016(Xem: 12072)
Bao lần khó ngủ trong đêm.Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?
05 Tháng Năm 2016(Xem: 10425)
Ngày nào còn con người với những buồn vui mất mát, đau khổ lẫn ước mơ, ngày đó tiếng thơ Trần Kiêu Bạc còn mãi ngân vang.
02 Tháng Năm 2016(Xem: 8759)
Băng Tâm xin thắp nén nhang tưởng nhớ đến các SV Đại Hoc Kinh Thương Minh Đức đã phải giã từ giảng đường
30 Tháng Tư 2016(Xem: 8094)
Sẽ mãi mãi theo chân của tất cả cô chú bác, sẽ sống cho thật xứng đáng là đứa con Việt Nam
30 Tháng Tư 2016(Xem: 10035)
Cầu Gành ơi, Biên Hoà ơi. Bối rối… khi tôi về thăm lại quê nhà.
25 Tháng Tư 2016(Xem: 9619)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì Quốc nạn 30/04/1975
23 Tháng Tư 2016(Xem: 7975)
Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.
09 Tháng Tư 2016(Xem: 9024)
anh không có tiền tài không mang danh vọng. Nhưng anh đã để lại cho đời một tấm lòng nhân hậu, với bạn bè và cho cả tha nhân. Anh đã có một cuộc đời đáng sống.
06 Tháng Tư 2016(Xem: 12596)
Cảm xúc tình cảm giao động của mọi người có mặt hôm đó vượt chỉ số! Một số đã không cầm được nước mắt lăn dài trên má nhăn nheo!
03 Tháng Tư 2016(Xem: 8639)
Anh Viện đã sống một cuộc đời như thế. Một đời sống có nghĩa có nhân, sẽ mỉm cười mãn nguyện khi lúc ta về…
26 Tháng Ba 2016(Xem: 9479)
Xin cho Tôi chia xẻ nỗi đau, nỗi buồn với Đồng Hương Biên Hòa, trong đó có mấy người em của gia đình, và đông đảo bạn đồng môn Ngô Quyền trong nước hay may mắn sống lưu lạc trên toàn thế giới tự do!
23 Tháng Ba 2016(Xem: 9428)
tương lai đất nước đang chờ các em. Hãy ngẩng cao đầu hướng về hồn thiêng sống núi, như chúng tôi trong đêm “ Tưởng Niệm Đồng Đội”
22 Tháng Ba 2016(Xem: 8737)
Như vậy cầu Gành đã có tuổi thọ 113 năm. Chúng ta đã gìn giữ như báu vật, vì đó là biểu tượng của vùng đất Biên Hòa, xứ Đồng Nai
12 Tháng Ba 2016(Xem: 7819)
Tôi sẽ thật vui và cùng bạn bè chia sẻ niềm vui đó. Hạnh phúc không ở đâu xa, ở ngay hiện tại khi mình biết chấp nhận và hưởng thụ nó.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 10715)
“Khiết Tâm gọi ta về” ôm lấy những kỷ niệm đẹp, chan hòa tình cảm bạn bè trong đêm Khiết Tâm Không Nước Mắt.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 8986)
Năm anh em tôi xúng xính trong những bộ đồ mới đón Tết. Trên bàn thờ hương đèn rực rỡ. Mùi hăng hăng của hoa vạn thọ lan tỏa mênh mông.
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7646)
Có điều trong số những người khách đến bệnh viện và đến nhà thăm nườm nợp, chỉ có một người bị cấm cửa: đó chính là ông chủ của... "thần tài kiêu binh" !
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7660)
Có điều quái lạ là theo thời gian, con khỉ càng tốt tươi kiêu binh bao nhiêu thì ông ta lại càng... "may mắn" bấy nhiêu.
07 Tháng Hai 2016(Xem: 7608)
Kính gửi đến quý Thầy Cô, quý anh chị đồng môn, quý đồng hương và thân hữu lời chúc mừng tốt đẹp nhất.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 8336)
Mùa Xuân Bính Thân sẽ đem niềm tin đến mọi nơi, mọi người trong ly rượu mừng và tiếng hát đón mùa Xuân mới.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 9360)
Mái chòi nhà ta nửa thiếc, nửa tôn. Vách xọc xệch, nửa ván nửa cà tăng. Nhưng dẫu vậy vẫn là nhà của ta.
17 Tháng Giêng 2016(Xem: 9418)
Gì thì gì, được che lọng cho chồng cũng là một niềm hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi của một người vợ lính . Một con chuột nhắt nhỏ nhắn dễ thương.
08 Tháng Giêng 2016(Xem: 12753)
Cố Giáo Sư Dương Hồng Duyệt một nhạcsỉ cựu giáo sư trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 9105)
Xóm Gò còn đâu nữa, nó chỉ còn lại trong tâm khảm của những ai còn sống cho tới bây giờ sau bao đổi thay của thời cuộc.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7757)
Đúng là chị Liên và Dung đã có một mùa Xuân trên đất mới vào dịp Tết đầu tiên trên nước Mỹ bốn mươi năm về trước.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 8737)
Cây Cầy giờ đây không còn nữa, xóm Bửu An cũng không còn, tất cả đã đi vào quên lãng, chỉ còn lại trong tôi một thời trẻ dại
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7836)
gia đình con dân Biên Hòa. Vận nước nổi trôi đã phân tán các thành viên của gia đình chúng tôi, kẻ nơi góc biển - người ngoài chân mây...
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7600)
nhưng tôi tin rằng nếu bỏ quên chiếc xe đạp giống như vậy nửa ngày nơi chốn đông người thì không thể nào tìm lại được
27 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8386)
Xin cám ơn máu xương, cám ơn công lao những tấm lòng dũng cảm, những người đã chết trong quên lãng
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7483)
Và khi mình có được hạnh phúc, cũng còn bao người đang chịu đựng và cố vượt qua bao nỗi đớn đau…
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7952)
Tôi cũng vậy, cũng cảm thấy lòng vui hơn, ấm áp hơn khi mỗi chiều tan, có bóng trăng tròn treo lững lơ, trôi cùng tôi trên đường về.
24 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7699)
Chúc mọi người, mọi nhà, các bạn gần xa đều có những ngày lễ Giáng Sinh thật tốt đẹp. Một năm mới vạn sự như ý.
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9282)
Như đang nghiêng cả cõi lòng theo con gió dạt trôi. Nhớ gì mà mắt nghe ầng ậng. Chảy dần…
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9938)
và cũng để soi sáng cho những người yêu thương tìm đến để cùng nhau sống muôn đời bên nhau.
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9924)
cây “đại thụ” duy nhất hiện còn tồn tại, trong ban giảng huấn đầu tiên trung học Ngô Quyền Biên Hòa: Thầy giáo Trần Văn Lộc…
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8967)
Con nói láo để má dùng khi đau yếu. Của một thuở nhà mình túng thiếu.
27 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8122)
Cám ơn, cám ơn nhiều lắm những tình cảm yêu thương mà đất nước, gia đình, bạn bè và mọi người đã dành cho bà Chín.
26 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8606)
chúng ta cùng giữ vững màu cờ như người cựu chiến binh Hoa Kỳ ấp ủ và khôi phục lại vinh dự cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8359)
Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8072)
Chúc sức khỏe và bình an. Chúc những bất hạnh, tai ương đi xa và biến mất khỏi những người tôi yêu thương, quý mến.
13 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8814)
Vĩnh biệt Ba Má dấu yêu của chúng con, cầu mong Ba Má sớm lên Thiên Đàng và phù trợ cho tất cả các ace và các cháu chắt được bình an, mạnh khỏe.
07 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8358)
vòng tay ôm lẻ loi cho mình còn mãi thương nhau.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8817)
Mẹ sẽ mỉm cươi nhìn xuống các con, cháu của Mẹ nơi đây đang tưởng nhớ về Mẹ với tất cả lòng thành kính thương yêu, gửi đến Mẹ hiền từ của chúng con.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8724)
Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến nhiều trường hợp chết chóc đáng sợ và những cuộc phân ly tử biệt đau lòng.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 13474)
em ước mơ mỗi ngày được gặp anh, nói với anh những lời nồng nàn yêu thương nhất.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 9037)
chiến tranh bùng nổ tâm thâm độc.lịch sử ngàn năm lưu dấu thơ