Ngày đó. Bây giờ.
Tôi không thể tin nổi mình đang thật sự hiện diện trong thành phố nhỏ bé này. Con đường trước mặt thật lạ lùng trong mắt tôi, từng góc phố, từng con hẻm dường như mọc lên tự bao giờ mà tôi chẳng hề biết trong trí nhớ của mình, làm sao có thể thay đổi nhiều như thế này được ?
Đây là nơi tôi gọi là quê
hương, hai chữ quê hương thiêng liêng chuyên chở cả hai mươi năm đầu đời, tôi
thương nhớ không nguôi. Suốt hơn ba mươi năm nơi xứ lạ quê người, cứ nhắc đến là
tim rộn ràng trong lòng ngực. Tất cả đã không còn cho tôi cảm giác
đậm đà đó nữa...
Sao tự nhiên có chút mất mát trong tâm hồn mình như thế ? Cảnh
vật, tên đường, nhà cửa và cuộc đời của những khuôn mặt chung quanh đều
lạ lẫm làm sao...
Tôi đứng tần ngần nhìn vào một căn nhà lầu, bên ngoài đã
đóng rêu xanh dầy cộm, tầng trệt dưới nhà sâu hút lặng lờ và tối tăm, dù
ở bên ngoài trời chỉ mới xế chiều. Tôi nhìn xuống vỉa hè nơi tôi
đang đứng, thấy hình ảnh một con bé độ bảy, tám tuổi thôi, ngồi bệt dưới đất
chơi ''đánh đũa'' với nhỏ bạn hàng xóm, hai đứa nói cười vô tư, thỉnh thoảng
hét vang vì thắng được một cú khẻ chân bạn mình. Tôi thấy đèn neon
rực sáng trong tầng dưới căn nhà, chưng bày một dọc tủ kính đầy vòng vàng nữ
trang, phía trước cũng là một tủ kính đứng, lấp lánh vòng ngọc và đá
quý. Khách thỉnh thoảng ra vào ngắm nghía mình trong hai dãy gương trên tường
đối diện nhau, chạy suốt đến phòng tiếp khách phía trong . Đó là nơi má tôi
thường ngồi tiếp những bà khách quí.
Tôi nhớ là ba tôi hầu như
lúc nào cũng ôm cây đàn, ngồi trong bàn giấy đối diện, thỉnh thoảng khảy lên
vài nốt nhạc. Mắt đăm chiêu suy nghĩ mơ màng, rồi cúi xuống nắn nót vẽ
những nốt nhạc mới xuống tập giấy dầy cộm trước mặt. Ông viết nhạc
rất nhiều và lúc nào cũng nghệ sĩ như thế !... Sâu bên trong là cầu thang dẫn
lên trên. Phòng của các chú thợ bạc làm việc thì nằm sâu vào tận cùng của căn
nhà. Họ đang chăm chú làm việc không ngừng. Bốn tầng lầu phía trên dẫn lên
một thế giới thần tiên, tràn ngập tiếng cười của anh em chúng tôi, tràn
đầy những kỷ niệm đã hình thành nơi đó trong suốt tuổi ấu thơ. Tôi
muốn đưa tay ôm lấy trái tim mình, đập thình thịch bên trong. Chợt nhớ đến
chứng bịnh quái quỉ đã xui khiến tôi quyết định trở về chốn này trước khi quá
trễ.
Tôi mãn nguyện vì đã đến đây. Tôi cũng thảng thốt vì mình đã mất mát hết cả nơi này. Tôi ao ước được tự do bước hẳn vào trong, leo lên từng nấc thang dẫn đến phòng ngủ tôi ở lầu hai. Đứng ngoài balcony để ngắm dòng sông Đồng Nai xa xa. Mỗi sáng mặt trời mọc rực rỡ rọi những luồng ánh bạc lung linh vào phòng ngủ tôi đẹp lạ lùng, làm con bé đang tuổi mộng mơ, mắt bỗng ướt thêm, môi bỗng hồng hơn. Từ đó, tôi bắt đầu biết yêu những dòng sông và những bờ biển, từ thời điểm nhận diện được vẻ đẹp huyền diệu của con sông Đồng Nai. Từ balcony phòng ngủ của mình. Con sông đó chuyên chở biết bao nhiêu giấc mơ và mộng đẹp của tôi thời mới bắt đầu biết yêu là gì!
Xa xa bên kia bờ sông, lờ mờ ẩn hiện những căn nhà lá giữa các lùm cây xanh biếc... Phải, thành phố tôi sinh ra đẹp một cách hiền hòa thơ mộng như thế đó. Cũng tại balcony phòng ngủ này, tôi nằm trên võng học thi. Thỉnh thoảng hát khe khẽ một bản tình ca hay tì tay ngó xa xa mơ mộng đến mối tình đầu của tôi thời ấy, rồi cả đêm không chợp mắt được.
Ngày rời Biên Hòa tôi chỉ là một con bé ngây thơ, lứa tuổi đẹp nhất đời người. Ngày trở về tôi đã là người đàn bà đứng tuổi đầu hai màu tóc, nhưng tôi mang trái tim con bé ngây thơ ngày xưa trở về đây. Mong tìm lại những gì tôi nhớ quay quắt nơi này, lần đầu cũng là lần cuối.
Tôi ngượng ngùng kéo vạt
áo chùi vội vàng hai dòng nước mắt! ''Đã bảo đừng khóc mà bây giờ như
thế này, tệ thật đó !''. Nước mắt vừa chùi đi thì hai dòng khác lại trào ra
khóe mắt rồi, biết làm sao bây giờ? Thời gian có chờ đợi ai đâu? Tôi
thẫn thờ ngó quanh rồi quay lưng vội vã, bỏ lại phía sau một khoảng đời tôi
nâng niu suốt bao nhiêu năm dài dăng dẳng.
Thầm nhủ lòng: ''Có gì đâu, định luật thế gian là thế ! Đừng buồn nữa N.P. nhé
!''.
H.C.