Áo Mẹ lên trời
Ở cái xóm
biễn ruồi ho kiến ngáp vung trời này người ta kêu bả là bà Tư làng cá chứ hồi còn ở quê xưa Biên Hòa mấy người buôn bán cò con trong chợ gọi bà ta theo cái thứ của ông chồng là chị Mười Ga. Ổng thứ mười trong mười
hai anh chị em có giấy khai sinh nhưng mà bây giờ ổng là thứ nhứt vì mấy người trên dưới hai đầu đã đi xa làm ổng tự nhiên lộ mặt ra giữa đời
sương gió ngày nào cũng teo teo như gươm lạc giữa rừng hoa.
Có ngon nhào vô ông xả láng với chú mày ! Ổng thường hay nói giởn về cái ông thần chết như thế nhưng bà Tư thì lại bảo là ông đừng có lo là vì Tử thần đi ngang qua thấy có cái hòm mua để sẳn trong nhà từ mấy năm qua hắn tưỡng ông vừa mới đi rồi nên xách đít đi luôn một lèo về âm phủ. Ổng nghe thấy có lý nên ngày ngày cứ thường hay leo vô hòm nằm đọc báo coi ti vi.
Có ngon nhào vô ông xả láng với chú mày ! Ổng thường hay nói giởn về cái ông thần chết như thế nhưng bà Tư thì lại bảo là ông đừng có lo là vì Tử thần đi ngang qua thấy có cái hòm mua để sẳn trong nhà từ mấy năm qua hắn tưỡng ông vừa mới đi rồi nên xách đít đi luôn một lèo về âm phủ. Ổng nghe thấy có lý nên ngày ngày cứ thường hay leo vô hòm nằm đọc báo coi ti vi.
Bà Tư thiệt là già, già khú đế già quắc cần câu nhưng có một trí nhớ thần sầu lại thêm cái tật ham giữ của. Cái ngày mà thằng Hai mang tiền về mua miếng đất rừng ven bờ biển này rồi xây cho bả cái nhà con con tình nghĩa để cho bả
sống lây lất qua ngày thì ổng còn đang đi học đốn tre chẻ củi trên ngàn. Một mình đơn thân chiếc bóng liểu già vậy chớ không biết moi từ đâu ra mà cái gia tài lặt vặt của bả cũng chất đầy một cái xe hàng nho nhỏ. Ngần ấy năm chạy trốn bom đạn lòng vòng mà bà vẫn còn ôm lấy được.
Món gì nếu không bị hư thối thì bà cất giử, không bao giờ chịu đem bỏ. Từ cái bộ đồ trà quà cưới ngày xưa cho đến cái bình
thủy đựng nước nóng pha sửa cho thằng Hai mà ông mua mang về từ chợ Cồn
Nha trang hơn nửa thế kỷ trước bà vẫn còn bọc giấy nhựt trình quấn dây thung ém kỷ vô trong cái rương gỗ. Thỉnh thoảng gặp ngày nắng ấm bà lại lôi ra lau chùi ngắm nghía rồi ngồi kể lại cho ai đó cái tiểu sử của món
đồ. Mà ở Việt Nam thì ngày nào lại không có nắng. Lúc sau này thời thế có phần dễ chịu hơn lúc trước coi mòi có thể an cư lạc nghiệp lâu dài nên bà bỏ chút tiền còm nhờ chú Năm thợ mộc đóng cho một cái tủ kiếng lớn đánh verni màu vàng chóe có nhiều ngăn kệ đặt ngay trong phòng khách
giữa nhà bên cạnh cái hòm của ông chồng.
Bà Tư rất lấy làm đắc ý với cái tủ này, bên trên bà đặt bộ lư hương, bát nhang cùng mấy tấm hình làm tủ thờ, phía dưới bà sắp xếp những của cải sưu tập gần trăm tuổi của bà. Ngày ngày khi ông kềm búa sửa chửa lại cái hòm thì bà chăm chút lau chùi cái tủ, mấy món đồ. Vừa làm bà vừa nhắc với ông nhiều kỷ niệm của từng món đồ mà bà đang
nâng niu trên tay. Nếu để ý thì sẽ nghe bà thường mở đầu bằng vài câu quen thuộc.
Như là ... Mèn ơi ! Hồi 54 tui...
Hay là ...Cái năm Mậu Thân súng bắn dàn trời vậy mà ...
Hồi 75 ông đi rồi tui...
Như là ... Mèn ơi ! Hồi 54 tui...
Hay là ...Cái năm Mậu Thân súng bắn dàn trời vậy mà ...
Hồi 75 ông đi rồi tui...
Cứ tuần tự như thế mà năm tháng tâng dần lên những điểm mốc thời gian trong cả một quảng đời dài toàn là súng nổ đạn bay và dắt con mà chạy của bà. Sở dỉ bà Tư hay nhắc lại với ông Mười là vì lúc nào cũng không có mặt ông bên cạnh vì ông là lính không khi nào được ở nhà trong những lúc bà phải lê thê lếch thếch tìm sinh lộ trong khói lửa chiến chinh.
Thật là tội nghiệp cho bà Tư, kỷ niệm trong đời mà nghe như ngàn trang Quân Sử.
Lần
tay dưới tận cùng đáy tủ bà Tư nhẹ tay lấy ra một cái áo may bằng vải thô đã ngả màu vàng có điểm vài vết màu nâu lấm tấm như màu máu khô. Bà đặt cái áo xuống sàn nhà sờ nắn nhè nhẹ quanh mấy cái túi đường may hột nút nơi bà dấu mấy chỉ vàng trong đó rồi bà nhớ đến thằng Hai. Kỳ về thăm nhà vừa qua nó lắc đầu hỏi sao má còn giử cái áo chạy giặc này làm chi?
Mãi lo thả hồn miên man nhớ về những ngày phải mặc
cái áo này dắt con cố đi tìm một chốn dung thân làm bà Tư không hay ông
Mười đã đến đứng kế bên bà tự hồi nào. Xếp lại cái áo bỏ vô tủ ông thì thầm:
- Bà cứ giữ lấy, biết đâu.
Thẩn thờ quay qua bà Tư buồn rầu :
- Kỳ này tui chạy đi đâu hả ông?
Ôm chặc lấy vai bà ông Mười cố ngăn cơn nấc nghẹn:
- Mình chạy lên trời.
Hoàng Duy Liệu
(Ngày của Mẹ 2012)
Gửi ý kiến của bạn