5:33 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

NÀNG DÂU BIÊN HÒA - ĐỖ HỮU PHƯƠNG

11 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 19298)

 NÀNG DÂU BIÊN HÒA.

tren_song_5-content-thumbnail

blankblank

 Nhà cô tôi cạnh bờ sông Đồng Nai, gần chợ Tân Uyên, tỉnh Biên Hòa. Nơi mà tôi đã tạm trú trong thời gian bốn năm đầu học tại trường trung học Tân Uyên. Tôi đã rời khỏi nơi đây vào mùa hè 1964 di chuyễn về học tại trường Ngô Quyền. Và dĩ nhiên tôi đã để lại nơi đó rất nhiều kỷ niệm dể thương của tuổi học trò: Một ngôi trường nhỏ bé thân yêu nơi thôn dã; những bạn bè hiền từ, quí mến; những người dân hiền hòa, chất phát; và một người tình bé nhỏ xinh xinh, dể thương nhất…

 Hai năm sau đó, trong dịp hè, tôi về thăm cô tôi và dự đám cưới anh Thành con cô tôi với chị Thuý. Đám cưới tuy đơn sơ nhưng thật vui với tình nồng ấm của bà con thân thuộc trong không khí an bình của quê hương. Chị Thuý là một thiếu nữ thật đẹp, duyên dáng, mười tám tuổi đã về làm dâu cô tôi. Cô tôi goá chồng từ khi bà còn rất trẻ. Anh Thành là con trai duy nhất của cô tôi. Vì thế, tuy làm việc tại tòa Hành Chánh tỉnh Biên Hoà, nhưng anh phải lấy vợ ở quê để có người trông nom gia đình và chăm sóc cô tôi. Những ngày đầu về làm dâu trong gia đình, đối với chị Thuý là một thử thách thật lớn vì cô tôi rất khó tính. Ngày ấy, con dâu mới về nhà chồng đâu được như bây giờ. Đang ở tuổi ăn, tuổi ngủ, mà phải thức khuya, dậy sớm. Ăn không dám ăn no, ngủ không dám ngủ kỷ, nhưng rồi chị cũng vượt qua “cửa ải ban đầu”.

 Nhà vắng đàn ông, nên mọi việc từ nhỏ đến lớn, kể cả cầy bừa, cấy gặt, đều một mình chị gánh vác. Cũng may Trời phú cho chị có sức khoẻ. Rồi những đứa con lần lượt ra đời. Chị vừa nuôi dạy con, vừa lo toan việc nhà thay chồng. Lúc nầy cô tôi già yếu, không giúp gì đuợc cho chị. Thương cho con dâu chịu vất vã, bà cố giúp cho các cháu một số việc. Thấy vậy chị nói:

 Bây giờ mẹ già yếu rồi, mẹ trông nom dạy dỗ các cháu cho con là qúa nhiều. Cả đời mẹ vất vã vì con, vì cháu, mẹ đừng suy nghĩ gì, mọi việc cứ để con làm. Năm tháng qua đi, buôn chãi với công việc gia đình, nhan sắc chị phần nào phai nhạt. Chiến tranh bắt đầu lan rộng. Những quả bom đã được rơi rớt khắp nơi trong vùng, cầu cống đã bị gẩy bể, đường sá đã bị gián đọan. Vấn đề an ninh trong quận đã không được bảo đảm nên chồng chị rất ít khi về thăm gia đình. Chị cũng hiểu trong hoàn cảnh chiến tranh, việc đi lại cũng thật là khó khăn, nhất là gia đình chị đang ở trong vùng tranh chấp giửa hai bên trong cuộc chiến, nên chị cũng thông cảm cho chồng. Nhưng kể từ khi hiệp định Paris đã được ký kết vào tháng giêng năm 1973, miền Nam chúng ta đã có những ngày tháng yên ổn, anh cũng vẫn không về quê thăm mẹ và vợ con. Sau những tháng buồn bả, trông chồng về, nhưng vẫn biệt tâm tích của chồng. Chị cố gắng dành dụm ít tiền và quyết định lên phố Biên Hoà tìm chồng. Chị hỏi thăm tin tức nhiều nơi nhưng vẫn không tìm ra được. Cuối cùng, chị bạo gan lắm mới đến tận văn phòng toà Hành Chánh tỉnh để hỏi thăm chồng. May thay, vừa đến nơi, một người đã cho chị biết nơi ăn chốn ở của anh Thành; nhưng anh Thành đã có vợ khác!.

 Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai. Sự thật thì không bao giờ che dấu mãi được. Biết chuyện, cô tôi cho người lên tìm anh bằng được. Bà la chưởi anh thậm tệ. Rơi vào hoàn cảnh đó, người vợ nào không tức giận chồng?. Nhưng chị nghĩ, chuyện cũng đã xẩy ra rồi, làm dữ chồng cũng không giải quyết được việc gì, không khéo “già néo lại đứt dây”. Chị nói với cô tôi: Con xin mẹ bớt giận, dù sao việc cũng đã xảy ra rồi, mẹ để hai vợ chồng con nói chuyện với nhau. Khi chỉ còn hai vợ chồng, chị nói: Em biết lúc này anh rất khó xử, đã ăn ở với người ta có con nên không thể bỏ rơi mẹ con cô ấy. Còn ở nhà bây giờ, mẹ ngày càng già yếu, mẹ chỉ có mình anh là con, mẹ cần sự săn sóc cuả anh, các con cần sự thương yêu và dạy dỗ của người cha. Em tin mẹ sẽ tha thứ cho anh. Em không muốn các con lớn lên không có Ba. Em sẽ nói với các con thế nào đây khi anh bỏ rơi mẹ con em. Thôi, anh cứ lên Biên Hoà tiếp tục việc làm, anh nhớ về thăm mẹ và các con, em sung sướng lắm rồi. Cách cư xữ khôn khéo cùng với tấm lòng vị tha của chị đã thuyết phục được anh. Cô càng quí mến chị hơn.

 Thế rồi năm đó, anh tắm đêm, không may trúng cảm đã qua đời đột ngột. Nhận được tin quá đau buồn đó, chị bàng hoàng, vội vã lên nơi anh ở để lo tang lễ. Tại đây chị gặp chị Khanh, người “vợ sau” của anh. Khi mọi việc xong xuôi, chị nói với chị Khanh: Tôi với cô đều là phận đàn bà, số phần không cho chị em mình may mắn. Tôi biết trong việc nầy, cô không hoàn toàn có lỗi. Dù sao việc đã rồi, cô cứ coi tôi như là chị cô. Mẹ anh ấy bây giờ già yếu lắm, bà rất đau khổ khi nghe tin nầy. Các con của cô cũng như con tôi đều là giọt máu của anh ấy để lại. Vài hôm sau rãnh rổi cô cho các con về thăm bà và để anh chị em nó nhận nhau. Chị Khanh ôm lấy chị khóc nức nở từ từ mới nói nên lời: Em cám ơn chị, chị tốt với em quá. Em tưởng chị câm thù với em lắm. Không ngờ chị nhân hậu quá, chị tha lỗi cho em.

 Sau khi anh mất được một năm, vì tuổi già, vì sức yếu, và quá đau buồn cô tôi trở bịnh nặng. Trong hoàn cảnh túng thiếu, một mình chị phải tảo tần để nuôi bốn con và mẹ già đang đau yếu nằm trên giường. Của cải trong nhà còn bất cứ thứ gì có thể bán được, chị phải bán để lo thuốc thang cho mẹ chồng. Mấy tháng sau đó, cô tôi qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà gọi chị lại và nói: Trời không cho mẹ sống thêm với con cháu. Khi mẹ ra đi, con nhớ bốc mộ chồng con về chôn cạnh Ba Mẹ. Máu chảy ruột mềm, con cho con của Khanh đi về ngày giổ Tết, để cúng ông bà và ba nó. Những năm sau khi cô tôi mất, chị làm đúng lời dặn của bà. Các con sau nầy của anh với chị Khanh thường về thăm chị luôn. Chúng rất kính trọng và thương yêu chị.

 Sau hai mươi năm sống xa quê hương, hè năm 1995, tôi được dịp trở về thăm Ba Má tôi cùng tất cả bà con thân thuộc. Tôi trở lại Tân Uyên thăm ngôi trường củ và bạn bè xưa. Ngôi trường yêu mến ngày xưa đã được đổi mới, và cái tên gọi cũng đã đổi thay. Đứng trước sân trường, chung quanh tôi mọi cảnh đều xa lạ. Tôi cố hình dung ra ngôi trường mà trong bốn năm dấu chân tôi đã dẫm nát những ngọn cỏ dại. Ngôi trường có ba dãy trệt được xây hình chữ U. Hành lang trường mà ngày xưa bọn con trai chúng tôi thường hay đùa giỡn, quậy phá. Bạn bè của tôi là những người thật hiền lành, chất phát, dể mến. Sau hai mươi năm những người bạn của tôi giờ đâu rồi?. Ai còn, ai mất, và cuộc sống của họ bây giờ ra sao?. Trong giây phút đó, hình ảnh một người con gái thật dể thương, xinh xắn năm xưa hiện ra trong trí nhớ tôi. Mỗi buổi sáng đến trường, trước tám giờ, cô mang sách vở từ văn phòng Hiệu Trưởng đi ngang qua lớp tôi, đầu cuối xuống vì mắc cở; nhưng khi cô ta ngước lên nhìn phía trái thì cô ta bắt gặp tôi đang đứng ngắm nhìn, nàng e thẹn, và nở một nụ cười duyên dáng trong khi chân bước thật nhanh đi về lớp học và nàng đã để lại trong ký ức tôi một hình ảnh thật đẹp của người con gái …

 Nhân dịp nầy, tôi có ghé thăm chị Thuý. Những giây phút mừng rở và thăm hỏi trôi qua. Tôi thấy vui và hỏi chị: Ngày xưa, tôi thấy cô tôi khó tính quá mà sao chị sống bao nhiêu năm với bà không hề xãy ra điều tiếng gì giửa mẹ chồng và nàng dâu?. Chị cười đôn hậu và nói: Em biết đó, làm dâu thời nào cũng khó. Bà nội các cháu đã làm dâu rồi mới làm mẹ chồng. Cuộc đời bà gặp nhiều trắc trở. Phải hiểu biết nổi khổ của bà để ăn ở cho phải đạo. Điều căn bản là phải sống cho thực bằng chính tấm lòng của mình. Có những lúc khó khăn quá, tôi tưởng không thể vượt qua được, nhưng cứ nhìn thấy các con là mình phải cố gắng, mặc dù trái tim luôn luôn đau đớn và hai dòng lệ thỉnh thoảng rơi tự lúc nào…Nghe chị nói tôi càng hiểu vì sao mọi người trong họ hàng đều kính nể chị. Bây giờ chị đã xây được nhà rộng, khang trang, cuộc sống khá sung túc cũng nhờ các con của chị. Những người con của chị đã lớn và thành danh. Chị mĩm cười và nói tiếp: Hàng ngày tôi nhìn thấy các cháu nội, ngoại, chạy giởn chung quanh nhà và quấn quít bên tôi, tôi đã cảm thấy lòng mình sung sướng, mãn nguyện lắm rồi.

 Sau lần về thăm quê hương và trường củ, tôi tìm lại được quí Thầy, Cô và những người bạn cũ hiện đang sống tại Hoa Kỳ như: Thầy Mã Phiếu, thầy Nguyễn Thanh Tuyền, thầy Huỳnh Văn Lịch, thầy Trần Minh Xuân, cô Nguyễn Thanh Quang…và các bạn: Lê Văn Siêng, Tống Văn Hỏ, Lê Văn Cồn, Nguyễn Văn Phúc, Ngô Văn Đón, Đoàn Văn Xuyến, Đỗ Công Thành, Lê Văn Dữ, Lê Văn Thơm, Nguyễn Thanh Sơn, Nguyễn Hoàng Huệ, chị Nguyễn Thu Hồng, Nguyễn Thị Nhị, Bùi Thị Ngọc Liên, Huỳnh Xuân Liễu, Huỳnh Thanh Lâm, Phạm Như Nguyệt, Nguyễn Ngọc Hạnh, Mạch Thị Phúc…

 Trong những dòng chữ cuối bài, tôi xin kính gửi đến quý Thầy, quý Cô, cùng tất cả các bạn dưới mái trường thân yêu trung học Tân Uyên ngày xưa lời chúc sức khỏe dồi dào, sống vui và hạnh phúc.

 

 Đỗ Hữu Phương.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 11608)
Hãy đếm cuộc đời của bạn bằng nụ cười chứ không phải những giọt nước mắt
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 10945)
Hãy dạy cho người Tàu viết lại chữ Việt đúng nghĩa có bộ Nhân với 2 âm Búa và Tấn.
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 17562)
Con sông Đồng Nai đã đưa ta đến tỉnh Biên Hòa (hòa bình ở biên cương), một trấn đã được sáp nhập vào nước ta năm 1653. Khoảng đất này xưa được gọi là Đông Phố
12 Tháng Năm 2016(Xem: 9944)
Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
09 Tháng Năm 2016(Xem: 12071)
Bao lần khó ngủ trong đêm.Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?
05 Tháng Năm 2016(Xem: 10424)
Ngày nào còn con người với những buồn vui mất mát, đau khổ lẫn ước mơ, ngày đó tiếng thơ Trần Kiêu Bạc còn mãi ngân vang.
02 Tháng Năm 2016(Xem: 8758)
Băng Tâm xin thắp nén nhang tưởng nhớ đến các SV Đại Hoc Kinh Thương Minh Đức đã phải giã từ giảng đường
30 Tháng Tư 2016(Xem: 8094)
Sẽ mãi mãi theo chân của tất cả cô chú bác, sẽ sống cho thật xứng đáng là đứa con Việt Nam
30 Tháng Tư 2016(Xem: 10033)
Cầu Gành ơi, Biên Hoà ơi. Bối rối… khi tôi về thăm lại quê nhà.
25 Tháng Tư 2016(Xem: 9616)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì Quốc nạn 30/04/1975
23 Tháng Tư 2016(Xem: 7974)
Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.
09 Tháng Tư 2016(Xem: 9024)
anh không có tiền tài không mang danh vọng. Nhưng anh đã để lại cho đời một tấm lòng nhân hậu, với bạn bè và cho cả tha nhân. Anh đã có một cuộc đời đáng sống.
06 Tháng Tư 2016(Xem: 12596)
Cảm xúc tình cảm giao động của mọi người có mặt hôm đó vượt chỉ số! Một số đã không cầm được nước mắt lăn dài trên má nhăn nheo!
03 Tháng Tư 2016(Xem: 8638)
Anh Viện đã sống một cuộc đời như thế. Một đời sống có nghĩa có nhân, sẽ mỉm cười mãn nguyện khi lúc ta về…
26 Tháng Ba 2016(Xem: 9479)
Xin cho Tôi chia xẻ nỗi đau, nỗi buồn với Đồng Hương Biên Hòa, trong đó có mấy người em của gia đình, và đông đảo bạn đồng môn Ngô Quyền trong nước hay may mắn sống lưu lạc trên toàn thế giới tự do!
23 Tháng Ba 2016(Xem: 9428)
tương lai đất nước đang chờ các em. Hãy ngẩng cao đầu hướng về hồn thiêng sống núi, như chúng tôi trong đêm “ Tưởng Niệm Đồng Đội”
22 Tháng Ba 2016(Xem: 8737)
Như vậy cầu Gành đã có tuổi thọ 113 năm. Chúng ta đã gìn giữ như báu vật, vì đó là biểu tượng của vùng đất Biên Hòa, xứ Đồng Nai
12 Tháng Ba 2016(Xem: 7819)
Tôi sẽ thật vui và cùng bạn bè chia sẻ niềm vui đó. Hạnh phúc không ở đâu xa, ở ngay hiện tại khi mình biết chấp nhận và hưởng thụ nó.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 10715)
“Khiết Tâm gọi ta về” ôm lấy những kỷ niệm đẹp, chan hòa tình cảm bạn bè trong đêm Khiết Tâm Không Nước Mắt.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 8986)
Năm anh em tôi xúng xính trong những bộ đồ mới đón Tết. Trên bàn thờ hương đèn rực rỡ. Mùi hăng hăng của hoa vạn thọ lan tỏa mênh mông.
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7646)
Có điều trong số những người khách đến bệnh viện và đến nhà thăm nườm nợp, chỉ có một người bị cấm cửa: đó chính là ông chủ của... "thần tài kiêu binh" !
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7660)
Có điều quái lạ là theo thời gian, con khỉ càng tốt tươi kiêu binh bao nhiêu thì ông ta lại càng... "may mắn" bấy nhiêu.
07 Tháng Hai 2016(Xem: 7608)
Kính gửi đến quý Thầy Cô, quý anh chị đồng môn, quý đồng hương và thân hữu lời chúc mừng tốt đẹp nhất.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 8336)
Mùa Xuân Bính Thân sẽ đem niềm tin đến mọi nơi, mọi người trong ly rượu mừng và tiếng hát đón mùa Xuân mới.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 9360)
Mái chòi nhà ta nửa thiếc, nửa tôn. Vách xọc xệch, nửa ván nửa cà tăng. Nhưng dẫu vậy vẫn là nhà của ta.
17 Tháng Giêng 2016(Xem: 9418)
Gì thì gì, được che lọng cho chồng cũng là một niềm hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi của một người vợ lính . Một con chuột nhắt nhỏ nhắn dễ thương.
08 Tháng Giêng 2016(Xem: 12753)
Cố Giáo Sư Dương Hồng Duyệt một nhạcsỉ cựu giáo sư trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 9103)
Xóm Gò còn đâu nữa, nó chỉ còn lại trong tâm khảm của những ai còn sống cho tới bây giờ sau bao đổi thay của thời cuộc.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7757)
Đúng là chị Liên và Dung đã có một mùa Xuân trên đất mới vào dịp Tết đầu tiên trên nước Mỹ bốn mươi năm về trước.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 8737)
Cây Cầy giờ đây không còn nữa, xóm Bửu An cũng không còn, tất cả đã đi vào quên lãng, chỉ còn lại trong tôi một thời trẻ dại
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7835)
gia đình con dân Biên Hòa. Vận nước nổi trôi đã phân tán các thành viên của gia đình chúng tôi, kẻ nơi góc biển - người ngoài chân mây...
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7600)
nhưng tôi tin rằng nếu bỏ quên chiếc xe đạp giống như vậy nửa ngày nơi chốn đông người thì không thể nào tìm lại được
27 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8386)
Xin cám ơn máu xương, cám ơn công lao những tấm lòng dũng cảm, những người đã chết trong quên lãng
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7483)
Và khi mình có được hạnh phúc, cũng còn bao người đang chịu đựng và cố vượt qua bao nỗi đớn đau…
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7952)
Tôi cũng vậy, cũng cảm thấy lòng vui hơn, ấm áp hơn khi mỗi chiều tan, có bóng trăng tròn treo lững lơ, trôi cùng tôi trên đường về.
24 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7699)
Chúc mọi người, mọi nhà, các bạn gần xa đều có những ngày lễ Giáng Sinh thật tốt đẹp. Một năm mới vạn sự như ý.
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9282)
Như đang nghiêng cả cõi lòng theo con gió dạt trôi. Nhớ gì mà mắt nghe ầng ậng. Chảy dần…
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9938)
và cũng để soi sáng cho những người yêu thương tìm đến để cùng nhau sống muôn đời bên nhau.
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9924)
cây “đại thụ” duy nhất hiện còn tồn tại, trong ban giảng huấn đầu tiên trung học Ngô Quyền Biên Hòa: Thầy giáo Trần Văn Lộc…
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8966)
Con nói láo để má dùng khi đau yếu. Của một thuở nhà mình túng thiếu.
27 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8121)
Cám ơn, cám ơn nhiều lắm những tình cảm yêu thương mà đất nước, gia đình, bạn bè và mọi người đã dành cho bà Chín.
26 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8605)
chúng ta cùng giữ vững màu cờ như người cựu chiến binh Hoa Kỳ ấp ủ và khôi phục lại vinh dự cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8359)
Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8072)
Chúc sức khỏe và bình an. Chúc những bất hạnh, tai ương đi xa và biến mất khỏi những người tôi yêu thương, quý mến.
13 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8813)
Vĩnh biệt Ba Má dấu yêu của chúng con, cầu mong Ba Má sớm lên Thiên Đàng và phù trợ cho tất cả các ace và các cháu chắt được bình an, mạnh khỏe.
07 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8357)
vòng tay ôm lẻ loi cho mình còn mãi thương nhau.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8816)
Mẹ sẽ mỉm cươi nhìn xuống các con, cháu của Mẹ nơi đây đang tưởng nhớ về Mẹ với tất cả lòng thành kính thương yêu, gửi đến Mẹ hiền từ của chúng con.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8723)
Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến nhiều trường hợp chết chóc đáng sợ và những cuộc phân ly tử biệt đau lòng.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 13471)
em ước mơ mỗi ngày được gặp anh, nói với anh những lời nồng nàn yêu thương nhất.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 9036)
chiến tranh bùng nổ tâm thâm độc.lịch sử ngàn năm lưu dấu thơ