Bài viết của Khánh Vi
(Tặng các nữ sinh trường Ngô Quyền Biên Hòa)
Tôi
biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài
trắng là mọi người nghĩ ngay đến
sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh.
Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ
của bọn con gái tụi tôi. Nhất là tôi. Này nhé,
hễ mặc áo dài mà gặp ngày trời quang mây tạnh
thì “tà áo bay bay như bướm lượn”, nhưng
hễ trời buồn rơi lệ “giọt vắn
giọt dài thì tôi vẫn dài lệ rơi”.
Lúc
mới nghe nữ sinh Ngô Quyền bắt đầu mặc
áo dài khởi đầu niên học mới, tôi mừng như
mở cờ trong bụng. Ôi chao, tánh tôi vốn ghiền
tiểu thuyết lắm. Đọc những cuốn tiểu
thuyết Tuổi Hoa với hình ảnh những cô nữ
sinh mặc áo dài thon thả là tôi mê chết người
đi. Tôi cứ mơ ước là có ngày tôi cũng
được khoát lên người chiếc áo dài
trắng dịu dàng thướt tha đó, ôm cặp đến
trường. Thật thơ mộng làm sao!!!
Tôi
chờ hoài, chờ mãi… cuối cùng thì ngày khai giảng
cũng đến. Bởi vậy đó là ngày đầu
tiên bọn tôi mặc áo dài nên tôi và vài nhỏ bạn
đo bộ đến trường để khoe dáng.
Cứ trông thấy những chiếc xe Honda, những
chiếc xe đạp dừng hẳn lại, đưa
mắt nhìn theo bọn tôi là lòng cả bọn cảm
thấy thích thú rồi.
Cứ
như thế suốt mấy tuần liền, bọn
nữ sinh cứ như sống trên mây. Các “chàng”
tự nhiên cũng ga lăng với bọn tôi hơn. Tan
học là tụi tôi có “tài xế” xung quanh chở về, nếu hôm nào bọn tôi đi
bộ. Vui hết biết. Rồi cơn mưa đầu
tiên đến. Tôi vốn rất yêu mưa. Hễ mưa
xuống là tôi xỏ chiếc áo mưa vào, thả bộ
đi trong mưa, cảm thấy lòng mình như thoát
tục, nhẹ bỗng hẳn đi. Đó là trước khi
tôi biết mưa chẳng ưa gì chiếc áo dài
trắng của tôi. Hay là chiếc áo dài trắng của tôi
không ưa mưa?
Mưa
ở Việt Nam mình là “trời mưa bong bong bập
bồng”, mưa dai dẳng, mưa không ngớt hột.
Chuông báo hiệu giờ tan học đã reo lâu rồi nhưng
tôi vẫn còn chưa về. Tần ngần đứng
ở hành lang, tôi đưa mắt nhìn ra sân trường,
nhìn những hạt mưa tí tách rơi, rồi quay
lại nhìn xuống bộ đồ dài trắng của mình,
ngao ngán. Chiếc áo mưa bé nhỏ không thể nào che
hết bộ đò dài của tôi từ đầu
dến chân. Biên Hòa lại là miền đất đỏ.
Phen nầy chắc chiếc áo dài trắng sẽ trở thành
chiếc áo dài vàng quá. Cả bọn con gái cứ đứng
ngẩn người ra, không biết phải làm gì.
Bạch Nga lên tiếng:
-
Thôi bây giờ lội mưa về chứ biết sao bây
giờ. Hổng lẽ cứ đứng đây hoài sao?
Tâm
Anh nói:
-
Nhưng mà mưa lớn như vậy dơ đồ
hết sao?
-
Thì đành vậy thôi, chứ chờ hoài sao được?
Ai mà biết chừng nào mưa mới tạnh mà về.
Nghe Nga nói, cả bọn cũng gật gù đồng ý. Tôi cúi xuống cuộn hai ống quần rộng thùng thình lại, xăn lên đến đầu gối. “Trời… sao mà nhìn mình giống mấy bác nông dân quá xá chừng đi”, tôi thầm nghĩ. Tôi đưa tay kéo lại chiếc áo mưa, rồi rón rén đi vào trong cơn mưa để đến bãi đậu xe. Mưa quất mạnh vào người tôi. Gương mặt tôi chẳng mấy chốc đã ướt dầm. Đi gần đến chiếc xe đạp của tôi, người tôi run cầm cập. Nước mưa đã thấm vào người tôi tự lúc nào, lạnh buốt. Tôi ráng chạy lúp xúp đến chiếc xe của tôi, đưa tay dắt xe ra khỏi cổng trường. Vừa mới chuẩn bị tư thế để leo lên xe ngồi thì… “xoạt”… hai cáo ống quần của tôi chẳng chịu nằm yên, buông thỏng xuống. Trong nháy mắt, hai cái ống quần nhuộm đầy một màu vàng, loang lổ. Tôi đứng đó như bị trời trồng, cúi nhìn bộ đồ dài của mình bị mưa huỷ hoại, ứa nước mắt. Một bàn tay đặt lên vai tôi:
-
Trân, sao không về đi mà cứ đứng đó hoài
vậy? Mưa lớn mà.
Tôi
quay lại nhìn Nghĩa, anh bạn chung lớp, nói như khóc:
-
Áo dài của Trân bị mưa lem hết rồi.
Nghĩa
cười:
-
Vậy thì càng về nhà sớm nữa. Chứ Trân đứng
đây hoài đâu có hết lem đâu nè.
-
Trân biết mà. Chỉ tại bất ngờ quá nên Trân…
tôi bỏ lửng câu nói, cảm thấy mình vô duyên
lạ. Tự dưng đứng ở đây than phiền
về chiếc áo dài của mình à. Mà sao mấy cuốn
tiểu thuyết Tuổi Hoa không bao giờ nhắc đến
chuyện các cô nữ sinh bị mắc mưa hết
vậy? Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ, Nghĩa cúi xuống
giúp tôi xăn lại ống quần:
-
Thôi, để Nghĩa đưa Trân về nha.
Đỏ
bừng mặt, tôi lí nhí đáp:
-
Cám ơn Nghĩa nha.
Trên suốt con đường về, tôi cứ lặng thinh, chú ý đến những vũng nước đọng trên đường nhiều hơn là chú ý đến Nghĩa. Mỗi khi chạy ngang một vũng nước là tôi lại đưa chân lên khiến Nghĩa bật cười. Tôi lại lật đật bỏ chân xuống, ngượng chín người.
Về đến nhà, tôi vội bỏ bộ đồ dài của tôi vào ngâm nước để cho ra những vết bùn và để khỏi bị thâm kim bởi nước mưa. Chiếc áo dài của tôi sống sót qua được cơn mưa đầu tiên. Tôi thì không. Sau lần đó, mỗi lần “mưa rơi rơi trên đường, mưa rơi khắp phố phường” là tôi ngồi trong lớp buồn cho chiếc áo dài của mình lại bị hành hạ. Và mỗi lần mưa, Nghĩa lại xuất hiện để “đưa tôi về dưới mưa”.
Khánh Vi