MẸ TRONG NỖI NHỚ KHÔNG NGUÔI.
Thế là con xa Mẹ thật rồi! Chuyện tưởng cầu mong được không xảy ra, đã xảy ra!
Con còn nhớ như in, qua điện thoại, em Dũng xúc động vội vàng 3 chữ “Má đi rồi!”. Tất cả lặng yên, không nghe ai nói thêm gì nữa mà chỉ còn tiếng nấc khôn khan mà ướt đẫm nước mắt. Rồi đứt đọan và vô vọng! Là vĩnh viễn không bao giờ thấy Mẹ được nữa!
Những ngày thơ trẻ bên mẹ cứ hiện về khi xa khi gần, lúc mờ lúc tỏ, chập chờn hoài trong cuộc sống xa nhà của con. Đó là những buổi sáng mờ sương, Mẹ dậy sớm nhóm lên bếp lửa cho trơì đỡ lạnh hay những đêm thức khuya ngồi lặng yên bên cây đèn dầu vặn nhỏ tim không đủ sáng. Đó là những buổi chiều lăng xăng một tay Mẹ đánh bột làm bánh để kịp ngày mai ra chợ hay những buổi trưa nắng đổ lửa, Mẹ gánh chồng xửng không về sau buổi chợ đông. Đó là những giọt nước mắt mừng vui khi nghe tin con thi đậu hay những nụ cười vui khi thấy những đứa con mình hoà thuận và thương yêu nhau... Không đủ đâu, không hết đâu... làm sao mà kể xiết những kỷ niệm dù nhỏ nhặt mà vô cùng thân thương quanh cuộc sống đời thường.
Tất cả chỉ còn lại trong trí nhớ mỗi ngày một cằn cỗi của đứa con xa quê, bất hạnh không có mặt trong ngày đưa Mẹ xuống mồ…
Các Anh Chị ơi! Các em thuơng mến ơi! Có khi nào Gặp lại Mẹ trong mơ không? Riêng em thì mơ thấy Mẹ hoài. Dù ở đâu nơi xa quê cũng ngày ngày trông ngóng Mẹ.
Ước chi mỗi lần khổ đau hay vấp ngã, có Mẹ một bên. Xin vĩnh biệt Mẹ, Mẹ ngàn lần yêu dấu, mãi mãi còn trong nỗi nhớ không nguôi.
TRẦN KIÊU BẠC
2
XA MẸ.
Cầm theo ve Nhị Thiên Đường
Dầu còn phân nửa, tình thương Mẹ đầy
Xa quê đếm chuỗi ngày dài
Ve dầu nhỏ xíu giữ hoài bên lưng!
TRẦN KIÊU BẠC
3
NHỚ LẰN ROI CỦA MẸ
Lớn rồi con vẫn nhớ lằn roi
Mẹ dắt con qua ngưỡng cửa đời
Roi đau im lặng con không khóc
Chỉ thấy Mẹ buồn nước mắt rơi
Nhớ lại đòn roi, lại nhớ Người
Chợ đời trăm cảnh có gì vui
Thế nhân quất lằn roi cay nghiệt
Đâu có roi mềm như Mẹ tôi
Phải chi lại có lằn roi Mẹ
Roi đời không quất đến tả tơi
Thèm Mẹ, thèm cây roi thơ ấu
Roi vẫn còn đây Mẹ vắng rồi
Nhìn lên ảnh Mẹ những ngậm ngùi
Nhớ lằn roi nhẹ nhớ không nguôi
Con vẫn đi theo đường mẹ dẫn
Tạ ơn roi Mẹ giúp nên người.
TRẦN KIÊU BẠC
4
CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI
Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát lạnh lùng
Lòng vui lên thấy Mẹ cười trước mặt
Được vỗ về, được âu yếm yêu thương
Nhà mình nghèo Mẹ sợ thân con lạnh
Nên thức hoài canh giấc ngủ thâu đêm
Con trở giấc, Mẹ vội vàng lính quýnh
Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên
Lớn lên rồi lại rời xa tay Mẹ
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!”, rất khẽ!
Đỡ con lên Mẹ hỏi “Có đau không”?
Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn
Trên đường đời Mẹ bao lần vấp ngã
Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không”?
TRẦN KIÊU BẠC
5
MÙI MẸ HƯƠNG TẾT.
Một chút chiều chờ tan vào hư không
Con mơ ước ngày đừng tắt nắng
Xa lộ lạnh lùng phóng theo đường thẳng
Mà lòng con xa xứ chạy loanh quanh
Mẹ ơi! Gió phả đầy hồn bánh chưng xanh
Nhớ mùi Mẹ quyện bền trong lá chuối
Mùi thương yêu hồi con chưa biết nói
Thuở bồng con tay nầy, Mẹ chụm lửa tay kia
Thời gian dài quên đuổi sắc hương đi
Hồn xa quê vẫn đọng hoài hương Tết
Đâu ai biết hương đầu năm trong vắt
Vẫn trộn đầy mùi Mẹ từng quen
Đêm thoáng qua ngày, ngày ngã về đêm
Đông chưa ngủ yên, Xuân đã chờ mở mắt
Như ai đem làng quê vùi trong đất
Người bên nầy bờ cũng nghe Tết dậy hương
Mẹ ơi! Con còn giữ mùi Mẹ y nguyên
Mùi sữa tinh khôi, bồ kết thơm trên tóc
Chiếc áo mới đầu năm con mặc
Lãng đãng một mùi tay Mẹ đơm khuy
Con bên nầy nhớ Mẹ bên kia
Như xa lộ thẳng đường không sao khác
Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương Tết
Con chở theo mình mùi Mẹ đầu năm!
TRẦN KIÊU BẠC
6
BÀI THƠ DÂNG MẸ.
Khi nắm đất sau cùng lấp kín mộ sâu
Con trở về nhà một mình trống vắng
Trên ngực con nở đoá hoa hồng trắng
Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi
Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi
Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió
Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ
Lạy đường nhăn trán Mẹ thêm sâu
Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu
Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ
Lạy áo sờn vai, lạy mưa dầm nắng đổ
Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông
Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm
Lạy ngàn âu lo, lạy trăm trăn trở
Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ
Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương
Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng
Trong hương khói tìm đâu hình bóng
Mẹ Nửa đoạn đường sau trong miền dâu bể
Vẫn mang nặng hoài hai chữ Mồ Côi!
Những lạy nầy con dâng Mẹ, Mẹ ơi! ...
TRẦN KIÊU BẠC
7
BÀN CHÂN CỦA MẸ TÔI.
Mẹ tôi đi rồi để lại dấu chân
Qua dấu ấy tôi nhớ hoài bàn chân Mẹ
Ngoài vầng trán nhăn và đôi mắt Người khô lệ
Tôi linh cảm mình còn Mẹ qua đôi bàn chân
Hai bàn chân chỉ quen đôi guốc vông
Hay họa hoằn dép cao su quai chéo
Gót chân chai mòn những đường nứt nẻ
Ngón chân bè ra như không xếp được bao giờ
Lần đầu theo Mẹ đến trường lúc tuổi thơ
Mẹ đi chậm vừa để con chạy theo lúp xúp
Cứ mỗi bước chân bụi đường tung lên một chút
Cũng là lần đầu thấy bàn chân Mẹ quen quen
Những lần sau không cần nhìn cũng thấy thân thêm
Những dấu chân in trên con đường thôn nhỏ
Chân bám xuống vững vàng trong giông tố
Nuôi một đàn con nhỏ dại nên người
Lần sau cũng biết chân Mẹ thảnh thơi
Đó là lúc đầu con tròn khăn tang Mẹ
Phải chi con về kịp lau bàn chân yêu quý
Chắc Mẹ an lòng hơn khi bước chân đi
Để bây giờ nơi hiu quạnh xa quê
Đi một bước lại nhớ Mẹ đi một bước
Thèm lần đầu con theo Mẹ lúp xúp
Thèm bàn chân ngày xưa, dù một lần cuối thôi
Nhưng đâu còn lần cuối cùng nào nữa Mẹ ơi!
TRẦN KIÊU BẠC
8
BIẾT BAO GIỜ MẸ VỀ.
Mẹ đi vào cõi vô thường ấy
Hương Mẹ xoay đầy trong bát nhang
Tình còn trải rộng trên trang giấy
Như sắp hoàng hôn vẫn nắng vàng
Mẹ đi còn rưng rưng đôi mắt
Nỗi nhớ miên man đọng góc nhà
Cánh cửa khép rồi còn tiếng khóc
Mẹ nhớ hoài những đứa con xa
Đêm nay mưa rớt ngoài sân rộng
Sấm chớp mang theo bóng Mẹ hiền
Một mình một bóng con ngồi đợi
Mẹ ở phương nào không biết tên
Tháng Năm con gởi về cho Mẹ
Ngàn nụ hoa hồng trắng như bông
Là biết con không còn Mẹ nữa
Nhà hẹp bây giờ bỗng mênh mông
Đêm nay và những đêm sau nữa
Gió có mang về bóng Mẹ không?
Khu vườn đầy những hoa hồng trắng
Sắc trắng thay cho những nụ hồng
Mẹ đi xa hay sắp về rồi?
Con còn chờ Mẹ ngóng xa xôi
Lá rụng bao nhiêu tàng lá rụng
Là bao dấu lệ nhớ thương Người!
TRẦN KIÊU BẠC
9
CÓ AI MƠ THẤY MẸ NHƯ TÔI?
Đêm qua chiêm bao mừng gặp Mẹ Vẫn áo bà ba thuở thiếu thời Vẫn đôi dép nhựa hai quai chéo Vẫn chân hối hả chạy ngược xuôi Thức dậy một mình quanh bóng tối Thẩn thờ con khẽ gọi Mẹ ơi! Lò mò tìm thắp cây nhang nhỏ Thấy Mẹ gần đã hoá xa xôi
Ngày nào Mẹ còn ngồi đưa võng Ru con Mẹ hát chậm mấy lời Giọng Mẹ khàn đi chừng mệt mõi Con an lành giấc ngủ tinh khôi Chợ trưa Mẹ vội về nắng trễ Vội cho con chút bánh làm vui Cầm chiếc bánh cam còn nóng hổi Giờ tưởng cầm những giọt lệ rơi Vội vã trong sân mùa lúa chín Cho bầy gà nắm lúa đang phơi Gà con xúm xít quanh gà mẹ Nhìn qua cảnh ấy Mẹ cười vui Tinh sương con vội thăm phần mộ Cỏ ướt còn xanh phủ mộ Người Thấy hình con lồng trong ảnh Mẹ Nhìn Mẹ cười nhớ mãi không nguôi
10
Ước được một lần ôm lưng Mẹ
Để mãi không quên tuổi lên mười
Mong được giúp Người lau quang gánh
Lúc ở chợ về mưa muộn rơi
Nhớ lại Mẹ hiền con hối hận
Đã ăn đã học đã nên người
Đã có bao lần làm Mẹ khóc
Có được phút nào làm Mẹ vui?
Mẹ xa trong cõi vuông ngàn dặm
Con ở lại đời phận mồ côi
Có ai trong kếp người gian khó
Đã mất Mẹ rồi biết lẻ loi?
Bài thơ tôi viết buồn độc vận
Tôi tự ru tôi khúc ngậm ngùi
Xin hỏi ai từng làm Mẹ khóc
Có mơ thấy Mẹ giống như tôi?
TRẦN KIÊU BẠC
11
ĐÊM BÊN ẢNH MẸ.
Đêm quỳ bên ảnh Mẹ
Lại thấy xa thật xa
Xa như hồi thơ trẻ
Ôm chân Mẹ đòi quà
Nhìn lâu vào mắt Mẹ
Lại thấy gần thật gần
Mắt khô mà có lệ
Nhìn một trời bao dung
Mẹ cách con một bước
Mà xa như ngàn trùng
Tưởng đưa tay nắm được
Còn khoảng mờ hư không
Mẹ gần con tiếng khóc
Như ngày con ra đời
Mẹ bây giờ cách biệt
Con bây giờ mồ côi
Mẹ xa con tiếng nấc
Ngày đưa Mẹ xuống mồ
Mẹ cầm theo nước mắt
Con trở về bơ vơ
Ôm bóng Mẹ xa xăm
Thấy Mẹ gần thật gần
Đâu hay trời rạng sáng
Lá trải vàng đầy sân!
TRẦN KIÊU BẠC
12
CON ĐƯỜNG MẸ ĐÃ ĐI QUA.
Những dấu chân mòn mỏi Mẹ đi qua
Nhiều khi Mẹ không ngoái đầu nhìn lại
Sương thấm trên vai ướt mềm áo vải
Nắng nhuộm đen đôi gót nhỏ chai sần
Cứ vầy Mẹ lao vào cõi gian truân
Ngày có nhiều sao đêm đầy tia sáng
Những phút vô thường mưa hoà trong nắng
Mẹ âm thầm theo nhật nguyệt thời gian
Mẹ cứ đi theo vằng vặc ánh trăng
Cùng lúc đó các con đang say ngủ
Chờ rạng đông ghé qua khung cửa sổ
Chân mỏi nhừ cho giấc ngủ con say
Ở cuối đường hoa cúc trắng màu mây
Hương thơm ngọc lan quanh chân
Mẹ bước Mơ tìm lại niềm vui mình có được
Mà Mẹ xa rồi biết Mẹ nơi đâu!
Con cúi đầu khóc suốt đêm thâu
Quanh gót Mẹ đẫm vô vàn nước mắt
Mẹ đã qua những cung đường gai góc
Xin Mẹ an lòng an nghỉ thảnh thơi!
TRẦN KIÊU BẠC
13
ĐÊM MỘT MÌNH CHỜ MẸ.
Đêm thức một mình mới thấy cô đơn
Vắng Mẹ nhà như rộng thêm đôi chút
Đường về nhà bỗng dài ra hun hút
Bởi vắng một người, chỉ một Mẹ thôi
Lòng ước ao trở lại tuổi lên mười
Mẹ vá áo cứ đo dài tay áo
Cầu con lớn nhanh giữa đời giông bão
Cứ mỗi năm thêm một bước nên người
Ước chi mình về lại tuổi đôi mươi
Thấy mắt Mẹ mừng tin con thi đậu
Giọt mồ hôi khô vừa trên lưng áo
Nạm ngọc nụ cười hãnh diện về con
Phải chi còn mưa vột rớt hoàng hôn
Nép vai Mẹ cho vai mình khỏi ướt
Vời vợi tình thương nói hoài không hết
Canh cánh nỗi lo nặng đến bạc đầu
Đêm một mình dõi thấu suốt canh thâu
Ao ước là ước ao không có thật
Úp mặt vào đêm đến sưng đôi mắt
Mẹ đâu giờ… Mẹ đã khuất ngàn xa
Đêm thức một mình chờ Mẹ ghé qua…
TRẦN KIÊU BẠC
14
ĐÊM THẤY MẸ VỀ THĂM.
Thưa Mẹ! Đêm rồi con chiêm bao
Thấy Mẹ trẻ như Mẹ thuở nào
Thuở dắt con qua cầu ao nhỏ
Tóc màu xanh mướt những hàng dâu
Trong mơ tiếng Mẹ vẳng bên tai
Tiếng ru thơ ấu mộng mơ đầy
Tiếng ru ao ước dành cho trẻ
Khôn lớn chim trời thẳng cánh bay
Thấy lại bước con theo bước Mẹ
Trong sớm hừng đông trải nắng vàng
Chân sáo tung tăng vào cửa lớp
Mẹ tần ngần đứng cuối hành lang
Thấy lại tuổi thơ lúc khổ nghèo
Tưởng đời mơ một chút nắng reo
Mà mưa giông tới như cuồng nộ
Để Mẹ con mình những hắt hiu
Thưa Mẹ! Đêm rồi con lại mơ
Mẹ đứng bên con mắt đã mờ
Đầu Mẹ đội vòm hoa mây trắng
Tay cầm không vững những ưu tư
Nhớ con, lắm bận Mẹ về thăm
Trong những đêm mơ thấy Mẹ gần
Thật ra Mẹ cách xa ngàn dặm
Chiêm bao bóng Mẹ đến trăm năm.
TRẦN KIÊU BẠC
15
ĐÓM LỬA TỪ TAY MẸ.
Mẹ nhóm lên đóm lửa
Từ dăm lá cây khô
Niềm tin gieo vào đó
Theo con mãi đến giờ
Con một mình dong ruổi
Xa Mẹ mười mấy năm
Lửa reo hoài không tắt
Dù qua mấy trầm luân
Sau những lần ngã xuống
Lại thấy lửa bùng lên
Càng trôi theo con sóng
Càng thấy lửa bừng thêm
Chỉ là dăm xác lá
Đã chín nồi bánh chưng
Giờ đã thành biển lửa
Nên niềm tin không cùng
Con nhớ hòai đóm lửa Nhỏ nhoi
Mẹ cho con Mười mấy năm trăn trở
Chỉ còn Mẹ hư không
Mẹ về đâu không biết
Dấu lửa mãi còn đây
Quê người xa biền biệt
Lòng thương Mẹ thêm đầy.
TRẦN KIÊU BẠC
16
GIỖ MÁ.
Hôm Má một mình ra đồng vắng
Hồn con theo Má xuống mộ phần
Chị em khóc ngất trong tang trắng
Con tưởng mình ôm cổ áo quan
Xa lắm con về đâu còn kịp
Trăm điều đã trễ nói Má nghe
Má chỉ lặng im đôi mắt khép
Mặc tiếng ru xưa rụng sau hè
Sắc không đời chỉ còn không sắc
Má một tay buồn nắm tay không
Một tay cố níu đàn con nhỏ
Hai tay hai nắm cỏ phù vân
Tưởng như con khóc bên phần mộ
Quỳ nghe tiếng Má gọi con hoài
Đêm ở bên đây ngày bên đó
Làm sao đáp được tiếng Má ơi!
Hơn mười năm lẻ không về được
Mười năm con dựa vách mồ côi
Con không còn dáng con ngày trước
Thuở Má cầm tay dắt vào đời
17
Lâu quá, lâu rồi không gặp lại
Muôn đời con dõi mắt trông theo
Bước chân Má buồn qua luân ải
Chắc đã mỏi rồi khúc quạnh hiu
Hôm nay giỗ Má con buồn lắm
Một chút khói hương gởi quê nhà
Má đi trong cõi xa ngàn dặm
Xin về cho ấm đứa con xa
Khói trắng làn hương như tóc trắng
Nấm mồ chưa kịp phủ màu xanh
Con đốt hưong bay trong đêm vắng
Nửa gởi quê xa, nửa cho mình!
TRẦN KIÊU BẠC
18
LẬP ĐÔNG LẠY MẸ.
Mẹ ơi! Con trở về đây!
Không còn thấy Mẹ trong ngày lập Đông
Mẹ đi qua cõi không cùng
Mưa mùa thấm đất trời chung vạt sầu
Loanh quanh tìm Mẹ nơi đâu
Trơ khung bếp lạnh trơ màu trắng tang
Còn không hạt muối trắng ngần
Mẹ chia mỗi đứa một phần chung riêng
Còn không cái lạnh vào đêm
Lũ con sưởi ấm bằng tim của Người
Còn không hạt gạo cầm hơi
Mẹ chia mỗi đứa chén vơi chưa đầy
Mẹ ơi! con trở về đây
Con quỳ lạy Mẹ trong ngày lập Đông
TRẦN KIÊU BẠC
19
LỜI THĂM MẸ TỪ MỘT NƠI XA.
Khuya rồi, thưa Mẹ ngủ chưa?
Mền thì vẫn thiếu, chiếu thừa một bên
Không con, Mẹ vẫn nằm nghiêng
Chừa con khoảng trống không quên mỗi ngày
Chiếc giường như chở gió mây
Vào riêng một cõi chứa đầy tình thuơng
Bên đây vắng Mẹ con buồn
Bên kia Mẹ đợi thằng con chưa về
Lời ru cũ con thường nghe
Đêm khuya như Mẹ vỗ về lòng con
Ngày dài buồn lại buồn hơn
Nghĩ cây già nhớ lộc non cồn cào
Vì con đời Mẹ xanh xao
Biết bao giờ trút gánh sầu hai vai
Trời đêm đã mọc sao Mai
Ngủ đi, sao Mẹ thức hoài đêm thâu
Thức chi đêm lụn dầu hao
Khuya rồi, Mẹ thức càng lâu càng buồn!
TRẦN KIÊU BẠC
20
MẸ VẪN MÃI BÊN CON.
Mẹ giờ trong khói hương bay
Mẹ không về giữa ban ngày nữa đâu!
Mẹ về trong những đêm sâu
Nhớ con lòng Mẹ nôn nao, Mẹ về
Thăm con một chút Mẹ đi
Trả đời tay trắng trở về tay không
Mẹ đi vào cõi vô cùng
Tưởng như hình Mẹ vẫn còn đâu đây
Mẹ ơi con thấy Mẹ hoài
Trong vần con đọc trong bài học xưa
Trong cơn gió chướng trái mùa
Trán con hâm nóng Mẹ ru thì thầm
À ơi! Con lớn cho ngoan
Nay con khôn lớn ngang bằng người ta
Mẹ ơi Mẹ vội đi xa
Mẹ như tăm cá Mẹ là bóng chim
Trong từng mũi chỉ đường kim
Mẹ trên vai áo, Mẹ chìm trong khăn
Mẹ còn quanh những bữa ăn
Mẹ còn theo những bước chân đường đời
Mẹ vui khi thấy con cười
Mẹ buồn theo cảnh nổi trôi dặm trường
Mẹ đi, nào có đi luôn
Mẹ còn ở lại, Mẹ còn quanh đây
Mẹ bên con những tháng ngày
Cho con hơi ấm gởi đầy tình thương
Mẹ không về giữa ngày thường
Đêm đêm con thấy trong sương Mẹ về.
TRẦN KIÊU BẠC
21
MƯA TRÊN MỒ MẸ.
Về thăm mồ Mẹ chiều nay
Chùm hoa xưa đã nở đầy lòng con
Mưa từ sông cũ bay lên
Trải trên mồ Mẹ buồn tênh nỗi buồn
Mưa vào hiên tạt sau vườn
Giàn hoa mướp đọng mùi hương thật thà
Con về thăm lại Mẹ xa
Đắng qua trầu héo cay qua vôi nồng
Cái thời hát tập tầm vông
Cũng theo tay có tay không lâu rồi
Nhìn qua mưa thấy Mẹ ngồi
Nhuộm đầy vôi trắng tóc thôi xanh màu
Sau hè rụng xác hoa cau
Chuồn chuồn thôi hết đuổi nhau quanh vườn
Con nhìn Mẹ thấy thương hơn
Mấy năm con đã lạc đường trần ai
Nên đời con cứ mưa hoài
Một đời chìm mãi bóng mây chập chùng
Nhìn theo mưa lạnh rưng rưng
Cùng con khóc Mẹ trên từng xót đau
Mai đây tóc trắng trên đầu
Biết đâu tìm mẹ biết đâu ngày về
Mưa từ ngày mới ra đi
Bây giờ mưa nữa mong gì nắng say
Về thăm mồ Mẹ chiều nay
Hình như mưa đã rớt đầy hồn con.
TRẦN KIÊU BẠC
22
NGHĨ VỀ CƠN MƯA QUA ĐỜI MẸ.
Con xuống xe rồi chạy bộ thật nhanh
Mưa nhẹ phớt qua chỉ làm tóc ướt
Xoè dù che cơn gió ngông thổi ngược
Kịp nhìn xuống giày có lấm bẩn không
Vào chỗ làm con mới nghĩ mông lung
Mưa ở đây nhẹ, hiền không lo lắng
Mưa vội qua lại bàn giao cho nắng
Không giống quê xa mưa rớt cả ngày
Có gì đâu mà nhìn mãi đế giày
Chút bụi mưa sao bận lòng đến vậy?
Nghĩ đến Mẹ thả buồn hồn không đáy
Cũng cơn mưa mà Mẹ khổ trăm bề
Có dù đâu để Mẹ bật ra che
Nón lá tơi rung lên theo gió tạt
Mưa dội lên đầu, mưa cay đôi mắt
Mưa quất vai đau, mưa rát mặt mày
Những cơn mưa dai ra sức đọa đày
Cứ khoét sâu vào khoảng đời của Mẹ
Khoảng đời rộng nhỏ dần do mưa xé
Mưa của ngày nào đâu khác hôm nay?
Thôi quên đi bụi đất ở đế giày
Hãy nhớ mưa mòn gót chân của Mẹ
Ước chi được về những ngày thơ bé
Có Mẹ bên mình, không những cơn mưa!
TRẦN KIÊU BẠC
23
MẸ VỀ!
Khuya mơ màng thấy Mẹ
Ngồi bật dậy, giật mình!
Mẹ gọi con rất khẽ
Mở cửa, trời buồn tênh
Thẩn thờ sau cánh cửa
Vẳng tiếng Mẹ gọi con
Đèn bàn thờ không tỏ
Bạch lạp rơi nỗi buồn
Đêm ngoài kia tối lắm
Xòe tay chẳng thấy tay
Mưa rơi đầy hạt nặng
Đội mưa Mẹ về đây
Mẹ khuất trong đêm đen
Làm sao mà thấy được
Chỉ cách con vài bước
Mà xa đến muôn trùng
Khuya nầy mơ thấy
Mẹ Lòng mừng! Đâu? Mẹ đâu?
Tiếng gọi con rất khẽ
Vọng về từ thiên thu!
...............................
Lại nằm mơ thấy Mẹ
Lòng buồn! Đâu, Mẹ đâu???
TRẦN KIÊU BẠC
24
NHÀ KHÔNG CÒN MẸ.
Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi
Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất
Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt
Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
Xin lỗi người, không đậm tách trà trưa
Không ly nước mưa mát lòng dạo trước
Không ai chỉ đường khi người lạc bước
Mẹ tôi đi rồi chỉ còn lại quạnh hiu
Xin lỗi người, không ai nói chuyện ngày xưa
Bộ ván gõ vắng im sau ngày đó
Giàn mướp hương còn treo chùm thương nhớ
Mẹ xa rồi chỉ còn lại hư không
Xin lỗi người, không có được bữa cơm
Không có Mẹ, không cọng rau, khúc cá
Không những bước chân mõi mòn mà vội vã
Mẹ tất tả về sợ con đợi con trông
Mẹ không về, nhà bỗng hóa mênh mông
Nhưng không chứa hết lòng con nhớ Mẹ
Cảm ơn người ghé qua đây dù đã trễ
Tiếc Mẹ không còn, nhà đã hoang vu!
TRẦN KIÊU BẠC
25
NHƯ NGỌN ĐÈN DẦU.
Khêu lên một chút tim đèn
Nhìn còn chưa rõ
Mẹ bên mép giường
Con về sau lúc đêm buông
Cỗng nhà đã khép sân vườn vắng hoe
Mẹ trông, Mẹ tưởng không về
Một mình ngóng đợi tay che đèn dầu
Con nhìn Mẹ nghĩ đâu đâu
Mình thu bóng nhỏ Mẹ rầu rầu trông
Hình như lưng Mẹ đã còng
Con liên tưởng đến đèn không còn dầu
Gió đêm lại tạt đèn chao
Ngọn đèn sắp tắt dầu hao lụn dần
Mỗi ngày đèn sáng yếu hơn
Mẹ ơi! Mai mốt Mẹ còn đây không?
Mai nầy dầu cạn tim run
Là con xa cách muôn trùng Mẹ yêu!
TRẦN KIÊU BẠC
26
MỘT LẦN TRONG ĐỜI TIỄN MẸ ĐI XA.
Vô thường Mẹ đã đi xa
Xót đau con níu Mẹ tà áo bay
Mẹ bềnh bồng cõi gió mây
Cơn đau vô lượng đoạ đày xác ve
Con đưa Mẹ đến, con về
Trong đôi mắt Mẹ buồn che nỗi buồn
Mẹ thơm ngát đoá trầm hương
Mẹ chìm trong bóng khói sương u hoài
Hoa ngọc lan vỡ trong tay
Mẹ bao dung gởi hương đầy cho con
Con khóc Mẹ ướt tâm hồn
Mẹ đi Mẹ cũng lạnh luôn dấu giày
Đêm nầy nữa lại đêm mai
Là xa mãi mãi xa hoài ngàn năm
Mẹ đi xa chỉ một lần
Là lần sau cuối cách ngăn ngậm ngùi
Một lần tiễn Mẹ trong đời
Mất đi phương hướng lạc loại trong đêm!
TRẦN KIÊU BẠC
27
NHỮNG ĐƯỜNG NHĂN BIẾT NÓI.
Chỉ nhìn một đường nhăn
Nằm vắt ngang trán Mẹ
Là thấy nỗi băn khoăn
Rơi vào tâm thơ trẻ
Mở khúc hát ngày qua
Nghe hoài bài Lòng Mẹ
Nhạc Y Vân vẫn trẻ
Mà hồn con đã già
Nằm úp mặt vào tay
Thấy đời thôi xanh biếc
Mẹ đã đi biền biệt
Đường nhăn trán vẫn đầy
Đường nhăn không nói ra
Mà nói nhiều vô kễ
Một tình Mẹ bao la
Hơn núi non trời bễ
Những đường nhăn biết nói
Dẫn con đến ngày mai
Đường tương lai chói lọi
In mãi đường nhăn nầy!
TRẦN KIÊU BẠC
28
NÚI KHÓC.
(Thơ dành cho những người con mất Mẹ, đang khóc Mẹ và buồn cô đơn như núi)
Núi mồ côi đứng im lìm một chỗ
Tiễn Mẹ đi xa núi khóc một mình
Mẹ đi đâu trong cõi trời mây gió
Ngóng Mẹ về, không thấy, núi buồn tênh
Những cánh chim lạc bầy kêu xao xác
Có phải gào lên tiếng gọi Mẹ không
Con nai nhỏ xa đàn còn ngơ ngác
Mẹ đâu giờ giữa rừng lá mênh mông
Rừng cây ơi còn bạn bè đông đủ
Núi một thân sao lạnh quá đêm nầy
Không có Mẹ ai nhóm cho chút lửa
Chôn chân rồi núi chờ mãi Mẹ đây
Tưởng đá cứng không bao giờ đá khóc
Nghĩ núi cao không ướt mắt bao giờ
Nhưng Mẹ đi không bao giờ được gặp
Đá núi buồn nước mắt chảy thành mưa.
TRẦN KIÊU BẠC
29
Ở NGÃ TƯ NHỚ MẸ.
Chờ đèn xanh cuối góc ngã tư
Bổng dưng nhớ Mẹ mình quá đỗi
Mẹ hiện ra bồng bềnh sương khói
Mắt ngóng chờ từng cánh chim xa
Ngã tư quen mỗi ngày con qua
Không đếm hết bao lần đèn đỏ
Đợi đèn xanh lắm khi con nhớ
Đường gập ghềnh Mẹ dắt con đi
Ngã ba ngã tư ở vùng quê
Đâu ai chờ đèn xanh vàng đỏ
Không có Mẹ, con đành vấp ngã
Trên nẻo ngược xuôi giữa cuộc đời
Chiều nay về không chút mưa rơi
Mà lạnh lắm lòng con nhớ Mẹ
Đèn xanh không lên không ngại trễ
Sợ chờ hoài không thấy Mẹ đâu!
TRẦN KIÊU BẠC
30
TIẾNG GỌI MẸ.
Có một người Mẹ trẻ nói cùng tôi
Khi sinh con ra tuổi còn quá trẻ
Nhìn con trong nôi không xưng là Mẹ
Cũng chưa dám một lần gọi đó là con
Hạnh phúc nầy Mẹ quá đỗi ngạc nhiên
Như bỗng dưng vàng ròng rơi vào túi
Tiếng gọi con ngập ngừng qua lời nói
Mình đây sao? Mình là Mẹ đây sao?
Thời gian qua con biết nói lời đầu
Con gọi “Mẹ” như trời cao sắp sẵn
Đến lúc đó Mẹ nghe lòng thanh thản
Nhận ra mình vừa hết một cơn mơ
Con là con của Mẹ tự bao giờ
Dây thân ái buộc nhau từ kiếp trước
Dù cản ngăn không bao giờ ngăn được
Bởi con gắn liền từ nhau Mẹ mà ra
Có một người xạ thủ bạn tôi xưa
Kể chuyện cũ ra pháp trường xữ bắn
Khi đạn vừa bay ra khỏi đầu khẩu súng
Là nghe vang rền hai tiếng “Mẹ ơi”!
Tiếng Mẹ ơi! Mừng rỡ hay ngậm ngùi
Từ đầu cuộc đời hay khi kết thúc
Mãi là tiếng kêu từ trong máu thịt
Của người con mang ơn Mẹ ngàn thu!
TRẦN KIÊU BẠC
31
TRONG HƯ ẢO KHÓI NHANG,
VẪN CÒN THƠM MÙI MẸ.
Còn cơn bão nào không
Từ khi con mất Mẹ
Đêm vẫn đen vô cùng
Theo sau chiều bóng xế
Nhang vẽ những vòng tròn
Từng số không nối tiếp
Ngàn số không tội nghiệp
Vương vấn bước mẹ đi
Có ngày nào Mẹ về
Qua vòng tròn khói trắng
Những số không im lặng
Tỏa ngát mùi hương quen
Trong hư ảo khói nhang
Con nghe mùi của Mẹ
Mùi thơm ngày còn bé
Hương sữa Mẹ đầu đời
Nỗi đau đớn ngậm ngùi
Sẽ tan theo bão dữ
Còn lại mùi hương cũ
Mùi riêng Mẹ cho con!
TRẦN KIÊU BẠC
32
THƠ MÙA ĐÔNG GỞI EM GÁI QUÊ NHÀ.
Anh dặn hoài phải cất kỹ mùi hương
Để nhớ Má khi em vào trong bếp
Mùi quen xưa không bao giờ quên được
Dù anh xa quê mười mấy năm rồi
Mùi củi còn tươi cuối góc sân phơi
Khói bếp thơm rơm trong chiều xuống vội
Em nói sẽ gom vào, gởi anh một gói
Để anh tưởng gần Má những ngày Đông
Má bây giờ phiêu bạt cõi hư không
Áo sờn vai phất phơ theo gió quyện
Những đêm mơ lòng anh còn quyến luyến
Tỉnh ra bơ vơ những ngón tay buồn
Trong hiu hiu cái nhớ cuộn vòng tròn
Chỉ trông xa bóng Má mờ sương mỏng
Nghe lao xao mùi hương trong nắng sớm
Một trời quê hương chìm khuất nhạt nhòa
Đã hết rồi ngày em nấu bếp gaz
Mùi xa lạ không làm ai nhung nhớ
Nhớ khói cay mắt Má mình ướt đỏ
Mùi tay Má cầm củi chẻ chưa khô
Đã theo Má vào tận chốn hư vô
Là mãi mãi mất đi mùi quen thuộc
Là mãi mãi anh không còn nhận được
Gói hương bếp nghèo em hứa gởi qua!
TRẦN KIÊU BẠC
33
TỰ HỎI LÒNG MÌNH.
Câu hỏi quen quen chợt đến với mình
Nhờ ai cho đôi vai mình vươn lớn?
Một trí thông minh, tâm hồn trong sáng
Luân lưu dòng máu đỏ chảy trong người?
Câu hỏi ngắn thôi nhưng khó trả lời
Nếu không nhớ vai Mẹ oằn quang gánh
Áo vá vai chưa chắc che thân ấm
Sớm sương ngày, chiều ướt đẫm sương đêm
Nếu chưa biết vì sao lưng Mẹ còng thêm
Dép đứt quai không dám mua đôi mới
Vắt dòng sửa thơm cho mình lớn vội
Mẹ còn gì hay chỉ nắm tay không?
Bây giờ chỉ còn đôi mắt bao dung
Sâu thẳm nhìn con qua hương khói nhạt
Chưa trả lời mà đau như muối xát
Tự hỏi lòng dâng Mẹ được gì chưa?
34
Mẹ có đòi chi con trẻ ngây thơ
(Dù bao lớn Mẹ vẫn coi là con trẻ)
Chỉ cần lúc Mẹ ngủ yên ta bước nhẹ
Kéo rèm cao thêm khi gió lạnh về
Khi Mẹ đau chỉ cần đứng cận kề
Rót nước ấm, đưa Mẹ cầm viên thuốc
Lời an ủi có chi mà to tát
Mẹ rất cần ta dù nửa nụ cười
Chỉ vậy thôi và chỉ có vậy thôi
Mà sao mình vẫn chưa làm trọn vẹn
Để bây giờ xót xa nhìn ngọn nến
Loay hoay hoài lời đáp vẫn chưa xong!
TRẦN KIÊU BẠC
35
VĨNH BIỆT MẸ.
(trôi theo một góc cảm xúc đầy nước mắt của Hoàng Hoa)
Cuối cùng rồi
Mẹ cũng bỏ chúng con
Đi về cõi hư vô
tưởng như không còn cát bụi
Cuối cùng chúng con
mỗi đứa bơ vơ,mỗi người lầm lũi
Cũng đi về nơi mắt đỏ đầy bụi cát bám theo!
Những kỷ niệm thường ngày Mẹ vẫn thương yêu
Mẹ để lại giờ còn nguyên chỗ cũ
Chúng con muốn gởi theo như đêm
Mẹ bình tâm cho hậu sự
Chỉ tiếc một điều chúng con không gởi được
chính mình theo Mẹ hôm nay
Nếu nắng lên rồi, trời lại xoay về phía mưa bay
Sao không chậm giây phút nào
cho chuyến tàu Mẹ đi trễ nhất
Để chúng con kịp nhận ra
giây sau cùng là giây đầy hạnh phúc
Kịp dâng Mẹ bát cơm, tách nước đi đường
Nước mắt rơi rồi nước mắt lại tuôn
Chúng con khóc biết ngày nào khô lệ
Chúng con loay hoay trên mặt đường dâu bể
Những ngã tư ngã ba còn nhiều lối rẽ khác thường
36
Cuối cùng rồi Mẹ cũng xa chúng con
Mẹ cầm theo vô vàn nhọc nhằn gian khổ
Mẹ còn âu yếm để lại vòng tay thương yêu che chở
Một lòng Mẹ, một tình cô giáo, một ngọn đuốc soi
Cuối cùng chúng con cũng đành xa Mẹ rồi
Còn nghe vẳng bên tai lời dặn dò khuyên nhủ
Chừng nào nắng lên, khi nào giông tố
Cũng thấy Mẹ một bên, một tay Mẹ đỡ đần
Thưa Mẹ, chuông Chùa đã ba hồi vội vã vang ngân
Vĩnh biệt Mẹ, Mẹ nghìn thu của đàn con trẻ
Mẹ nghìn năm, Mẹ muôn đời, Mẹ bao dung trời bể
Chúng con quây quần chờ Mẹ những đêm sâu!
TRẦN KIÊU BẠC
37
TỰ NHIÊN THÈM KHÓC.
Đêm nhớ Má, tự nhiên con thèm khóc
Thèm như thèm kẹo thuở mới lên ba
Nhưng nước mắt bây giờ khô đâu hết
Còn lại mưa pha lẩn giọt nhớ nhà
Mười mấy năm Má về đâu xa lắm
Con cũng xa nhà từng bấy nhiêu năm
Tưởng chỉ khóc rời quê xa tổ ấm
Mà đâu hay khóc Má mắt thâm quầng
Hồi còn nhỏ đã lắm lần con khóc
Mỗi lần hư bị phạt phải đòn roi
Bà Nội bảo con trai đừng yếu đuối
Tập nghiến răng, mím miệng, hé môi cười
Giờ muốn khóc, tự nhiên con thèm khóc
Như lăn vòng khỏi võng, khóc hụt hơi
Ước chi Má một bên bồng con dậy
Khóc một đêm rồi xa Má muôn đời!
TRẦN KIÊU BẠC
38
HÁT RU CHO MẸ.
Đêm chìm khuất bóng trăng in
Mẹ ơi! Mẹ vẫn một mình mộ hoang
Mẹ còn thức hết đêm tàn
Đồng hồ đã điểm canh năm lâu rồi!
Con thầm đoán Mẹ không vui
Mẹ đi lòng vẫn ngậm ngùi đàn con
Mẹ ơi! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru Mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm
Mẹ ơi! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin Mẹ thong dong trở về
Lá vàng Mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được Mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào
Lá vàng Mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương
Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru Mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, Mẹ ngủ... ầu ơ!
TRẦN KIÊU BẠC
39
SINH NHẬT.
Dù cho sinh nhật đến mấy mươi
Cũng là con trẻ của Mẹ thôi
Mấy mươi cũng vẫn là con trẻ
Cần Mẹ hoài như thuở nằm nôi.
TRẦN KIÊU BẠC
40
NGHE LẠI TIẾNG RU.
Một mình nghe lại tiếng ru
Vẳng qua một thuở ấu thơ năm nào
Võng nôi còn những âm hao
Vọng ra từ một thuở nào ấu thơ
Ầu ơ! ngõ trúc quanh co
Mây che vừa khuất bóng mờ Mẹ đi
Ầu ơ! Bóng Mẹ quay về
Hai hàng chảy xuống buồn se sắt buồn
Ru à! cho nước mắt tuôn
Ru ơi! nước mắt cho lòng con đau
Đêm nghe vẳng tiếng ru đầu
Ngỡ đâu bóng Mẹ đêm thâu trông chờ
Trong bàng bạc những ngày thơ
Có lời ru, có bóng mờ Mẹ qua
Một mình nghe tiếng ru xa
Mẹ trong cõi nhớ ơi à lời ru!
TRẦN KIÊU BẠC
41
VỀ THĂM MỒ MẸ.
(Thân tặng bạn tôi, người luôn cẩn thận lau bia mộ mỗi khi đến thăm mồ Mẹ)
Mỗi lần nhớ Mẹ con ghé thăm
Bơ vơ chân đến chỗ Mẹ nằm
Xem cỏ có còn xanh lá cỏ
Hay đã úa vàng theo tháng năm
Tần ngần con đứng trước mộ bia
Gió chuyển mùa thương lạnh bốn bề
Ảnh Mẹ mờ theo làn khói mỏng
Tên còn in đậm lớp sương che
Mù sương ướt lá trên mồ Mẹ
Như trán mồ hôi Mẹ thuở xưa
Tấm lưng xa hẳn thời con gái
Cũng ướt theo cơn gió nghịch mùa
Cần khăn tẩn mẩn lau bia mộ
Con thấy Mẹ vui mắt sáng ngời
Nỗi buồn giấu kín sau cỏ rối
Con nhìn chỉ thấy nụ cười tươi
42
Nhìn kỹ chính mình trong bia mộ
Thấy lại tuổi thơ khoảng lên mười
Thấy ảnh con chìm qua ảnh Mẹ
Nhớ ngày theo Mẹ dẫn đi chơi
Mẹ đi đâu mất chừng lâu lắm
Con chỉ tìm qua dấu bia nầy
Bóng Mẹ còn in trên đá lạnh
Hay đã bay cùng mây trắng bay?
Ước ao thường lại thăm mồ Mẹ
Để lau bia mộ sạch hoài hoài
Lau xong nhìn rõ mình trong đó
Thấy lại Mẹ hiền trong phút giây!
TRẦN KIÊU BẠC