Mùa hè đang chín muồi. Nắng rừng rực chói chang, nghênh ngang tràn qua bậu cửa, rồi mới hả lòng dịu nghiêng thành những đốm nắng nhảy nhót trên mặt bàn. Nắng đậu trên chụp đèn làm sáng lên vết bụi mờ dấu mình trên đó…
Đốm nắng tò mò thả rơi nhẹ nhàng trên trang sách mở tôi đọc còn dang dở… Và tôi tưởng như nắng cũng buông lòng thổn thức, tan rơi thành nỗi long lanh thương nhớ. Giọt nắng hè nằm yên trên những giòng chữ, nơi có xác chú ve sầu sau khi đã hết một đời hoan hỹ vui ca chào đón mùa hè, rồi ngậm ngùi nằm chết khô dưới gốc cây phượng vỹ… Tôi đã buồn vô cớ khi đọc đến đây, và ngóng đợi thẫn thờ, để được nghe tiếng ve kêu râm ran níu đầy trên những tàng lá kết đầy những chùm hoa rực rỡ. Có ai biết được khoảng đời ngắn ngũi của kiếp ve sầu. Chỉ là từ 40 đến 60 ngày thôi sao? Và tôi lại vô cớ buồn bả tự hỏi, vậy những tiếng kêu vang mỗi mùa làm giật mình hàng phượng vỹ, đánh thức những nụ hoa bung nở làm rực rỡ cả một khoảng trời kia, là buồn hay vui, là đắng lòng hay hoan hỹ, hay chỉ là những kêu vang ngậm ngùi cho kiếp ve sầu? Tôi không biết. Và tôi đã buồn vô cớ!
Tôi yêu phượng vỹ bởi mùa hè ngày thơ của tôi ở đó. Tôi yêu tiếng kêu (buồn hay vui?) inh õi của ve sầu, tôi yêu cả sự lạ lùng dấu mình đâu không tìm thấy, dù tiếng hát ồn ả cả một góc trời… Và tôi yêu tiếng hát của ve sầu còn là vì, không bao giờ ve sầu ca hát một mình. Bạn có để ý giống như tôi không, khi một chú ve cất tiếng, thì cả đàn nấp đâu đó trên những tàng phượng xanh lá cũng hòa giọng theo, và khoảng trời gần cũng bất chợt thinh lặng, nếu một nàng ve sầu dỗi hờn im tiếng. Đó có phải là điều đẹp nhất cho một kiếp ve sầu. Vì cho đến khi buông mình làm một xác ve khô lặng lẽ bên gốc phượng già, có gì đâu để nuối tiếc, khi mà cả đời ve sầu đã dành trọn vẹn cho gắn bó và yêu thương.
Ngón tay tôi vô cớ vuốt mềm theo cọng nắng ngủ quên trên trang sách, nơi có mùa hè của tôi ngày xưa, có tiếng hát ngân vang của đàn ve sầu dấu mình đâu đó giữa những vòm hoa phượng rực đỏ ngang trời … Ngoài kia, mùa hè vẫn đang chín muồi. Sao ai dấu của tôi đi đâu tiếng ve râm ran ngày cũ, và những chùm hoa rơi thắm đỏ sân trường?
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.