Buổi sáng bừng dậy với tiếng chim hót đuổi nhau vang lừng, những nụ mai xuân thì ngập ngừng hé nở, ta biết mùa xuân đang ngập tràn ngoài khung cửa. Trưa lấp ló những cơn gió thổi không trôi những trảng nắng hừng hực nung người, lũ nắng vàng rực màu hè cố chen chúc nhảy nhót trên đám lá xanh màu xuân còn vương lại, lòng nhủ thầm, mùa hạ về. Buổi chiều lang thang lá rơi gió vàng hiu hắt, ta chạm ngõ mùa thu nghe lòng quên quên nhớ nhớ. Đêm lắng đọng, tưởng như ngừng trôi theo cái lạnh mùa đông thấm đẫm vây quanh bóng tối bên ngoài... Mùa trôi. Mùa vẫn trôi. Chớp mắt đã vụt qua, ta giơ tay nhanh mấy cũng không níu kịp. Ký ức xưa sao ta thấy ngày như càng dầy lên theo tuổi tác, cho thương nhớ vin theo mùa mà tìm về, ta biết làm sao từ chối? Nên ta chạm nhau cho thương nhớ mỗi mùa, cho ta lãng đãng với từng giấc mơ xưa, ta khẻ khàng ngồi xuống dưới bóng râm mát của mùa đã qua, vuốt ve những thẳm sâu ký ức rồi gối đầu êm ả trên mỗi kỷ niệm gọi về. Ta muốn ngửi lại mùi thơm ngát của một bông hoa nở muộn bên góc sân nhà năm cũ, thèm giữ lại ngọn gió thổi tung bờ tóc làm vướng víu cõi lòng. Ta muốn được đi lại dưới cơn mưa lạ bất chợt trái mùa làm dậy nồng mùi hương đất, muốn cùng ai ngồi lại bên nhau thủ thỉ về những tháng ngày rất cũ, sẽ cùng nghe lại bài hát quen thuộc, dành cho nhau nụ cười lấp lánh nơi đuôi mắt mà nghe ấm áp cả con tim... Ta mơ một lần được ngước mắt lên bầu trời xưa xanh ngát, ngắm những áng mây chiều không hình dáng, cứ lãng đãng trôi ...
Những ngọn nắng trở màu sang hạ đang lững thững quay về quẹt vàng đám lá, bỗng dưng lòng nôn nao nhớ vòm lá xanh um rợp cả một góc trời nho nhỏ, trên đó những chùm phượng đang cháy bừng lên rạng ngời sắc đỏ... nhớ ngẩn ngơ đám ve sầu dấu mình đâu không biết trên lùm cây, rũ nhau hát ồn ả cho những cánh phượng cũng nĩ non giật mình rơi xuống đất làm buồn hết cả khoảng sân... nhớ nao lòng cái im lặng đến lạ lùng của cánh cổng trường khép lại khi mùa hạ về, mặc cho lũ ve kia vẫn vui chơi rền vang hát gọi... Lòng ta ngồi đây loanh quanh cùng mùa cũ, quên nhớ bên ngoài mùa vẫn trôi...
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.