30.04 année zéro Câu chuyện về một tấm hình
Nguyễn Nhơn
Người còn đi học mà biết đất nước tự do dân chủ sắp bị xóa tan, nên cùng nhau để tang cho đất nước.
Những kẻ tự nhận là trí thức, có phần nắm vận mệnh đất nước, lại đem đất nước dâng cho một chế độ không tổ quốc, không gia đình...
Nhân ngày Quốc Hận 39 năm, xin gởi đến quý vị một tấm hình.
Có thể nói rằng đây là cuộc biểu tình Quốc Hận năm thứ zéro tại Paris.
Sửu thân,
Dù
sao thì các bạn trẻ đó cũng là người VN, tấm lòng
thương nước là tự nhiên!
Để tôi kể Sửu nghe
về một người Mỹ, tận tụy vì đồng bào VN vào những
giờ phút cuối cùng của Miền Nam đau khổ!
Những
ngày cuối Tháng Tư, 1975, Làng Cô nhi Long Thành và cả
vườn cao su phía trước, tràn ngập một trăm ngàn đồng
bào tị nạn chiến cuộc. Nhà thầu đòi phải trả tiền
mặt mới chịu cung cấp gạo. Tôi ký một hơi cả chục
cái checks (Không hồ sơ chứng minh) kèm "lịnh trưng
chi" để ngân khố trả tiền mặt cho nhà thầu để
họ cung cấp gạo cho:
100
ngàn đồng bào tị nạn chiến cuộc
20 ngàn dân khẩn
hoang lập ấp ở Thái Thiện, Long Thành
Và lương thục
cho:
Bệnh viện Tỉnh
Dưỡng trí viện Biên Hòa
Khám
đường Biên Hòa
Và cả Khám Tân Hiệp giam tù nằm
vùng vc, vì đâu lẽ để cho họ chết đói?!
Riêng
Làng cô nhi Long Thành, tôi yêu cầu Ty Cấp Thủy khoan khẩn
cấp một giếng nước để đồng bào có nước uống và
nấu ăn. Bửa bắt đầu khoan, ông Mỹ già, Đại diện
Tổng Lãnh sự Biên Hòa, thường đi công tác Bình định
XDNT với tôi có mặt. Nghe toán thợ khoan nói phải mười
bửa mới khoan xong cái giếng, ông Mỹ bảo ráng khoan
chừng trong tuần lễ, ông đải một chầu Budweiser.
Sáng
ngày 26/4/1975, ông Hampton chực sẳn ở trước cư xá Mỹ,
đợi tôi đi ngang qua là dọt theo xuống làng Cô nhi Long
Thành. Tới nơi là ông xôm vô chỗ khoan giếng xem. Tia
nước đầu tiên vọt lên, ông cười rạng rở và đi
bươn lại mở cốp xe, tự tay cùng người thông dịch
viên khệ nệ bưng kết bia lại khoản đãi kíp thợ khoan
như đã hứa.
Nhìn khuôn mặt trõm lơ vì lo lắng,
phiền muộn của người bạn lớn tuổi người Mỹ, gượng
cười, cầm lon bia nhắm nháp, tôi vừa cảm kích vừa
buồn vì cảm nhận được nỗi nguy nan của đất nước
cận kề. Mà quả đúng như vậy, vì về sau biết được,
ngay tối hôm đó, cái ông già Mỹ chí tình đó đã được
lịnh di bay ra Vũng Tàu, lên chiếc tàu của Tổng lãnh sự
Mỹ bỏ neo ngoài khơi, đợi lịnh di tản ra hạm đội.
Cho nên lon bia sáng ngày 26 tháng Tư là bửa tiệc ly thầm
lặng giữa một viên chức Mỹ lớn tuổi và người cán
bộ HC trẻ VN cùng người dân VN mà người Mỹ đó hằng
thương mến.
Ông Hampton mang cấp bực Đại tá,
trước kia phục vụ tại Nhà Trắng, sau Hiệp Định
Paris, ông mặc dân sự, làm Giám đốc Bình định PTXDNT
của Tòa TLS MỸ/ Vùng 3 kiêm Đại diện lãnh sự Mỹ tại
tỉnh Biên Hòa. Vì vậy, ông thường yêu cầu tôi cho ông
đi cùng mỗi khi xuống sinh hoạt xã, ấp.
Một
bữa, ông mời tôi qua đi cùng xe với ông, ông mừng rở,
nắm tay tôi vừa lắc vừa nói: Rồi, Tổng thống Ford vừa
xin Quốc hội 700 triệu viện trợ. Theo tập tục Mỹ half
and half, mình có trên 300 triệu là cầm cự được!!!
Vậy
đó, người Mỹ đó đối với đất nước VN, tận tình
cho đến giờ phút chót, xem ra tư cách còn giỏi hơn một
số vị chức sắc người Việt Nam!!!
Thân,
Nhơn