"Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai ..."
Mùa Lễ Tạ Ơn đã đến, thu mình ngồi nghe từ khoảng cách xa xa, lời hát của Khánh Ly vọng êm thoang thoảng, mới nghe lòng mình thật thấm ... Và tôi xin được cúi đầu tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được. Xin cho tôi được tạ ơn quê cha đất mẹ, đã cho tôi biết mùi hương không phai của nơi chôn nhau cắt rún. Xin tạ ơn nghĩa sinh thành sâu xa biển trời con mang trong dạ. Tạ ơn ba má đã cho con hình hài và một tâm hồn nhạy cảm để con nhắc mình phải luôn biết mở lòng để thấu hiểu và cảm thông. Xin tạ ơn anh chị em, những bè bạn thân sơ mà tôi đã có dịp quen biết, gặp gỡ trong cuộc đời này, những người đã tha thứ không chấp nhặt lỗi vô tình của tôi. Xin tạ ơn cuộc đời đã nâng đở, hay cả khi đã hất ngả tôi. Tất cả những điều đó giúp cho tôi nhận ra rằng người hạnh phúc nhất không phải là người có mọi thứ tốt nhất. Và xin tạ ơn ngôi nhà nhỏ Ái Hữu Biên Hòa, trong đó là những anh chị em có chung một mùi đất Mẹ cùng tôi, đã cho tôi một góc nhỏ để tôi có thể gửi gắm những nỗi niềm. Xin tạ ơn, tạ ơn tất cả trong cuộc đời này...
"Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người, tạ ơn đời, tạ ơn ai ..."
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.