Khi anh là lính anh mang tấm
thẻ bài, Có ghi số quân, loại máu. Anh là ai thẻ bài anh mang trên cổ.
Vật bất ly thân gắn chặc đời trai.
Khi anh nằm xuống một nơi nào đó.
Thân thể không còn, cát bụi mờ phai. Em tìm ra anh nhờ chiếc thẻ bài.
Áo trắng khăn sô. em giữ nó trong tay.
Khi người lính vào nhà báo em tin dữ,
Kỷ vật của anh cũng chiếc thẻ bài. Mắt lệ nhạt nhòa, ôm con em khóc Mẹ ngất bên thềm ôm nó trong tay.
38 năm qua anh không mang tấm thẻ bài.
Dứt nghiệp binh đau uất hận hàng ngày, Sinh nhật năm nay, con tặng anh quà mới. Kỷ vật muộn màng, chiếc lắc đeo tay.
Mang vào tay anh, em rơi nước mắt.
Chiếc lắc xinh xinh, ghi rõ bệnh tình, Địa chỉ căn nhà, số phone, tên họ. Thay cho số quân của chiếc thẻ bài.
Em nắm tay anh, bàn tay xương xẩu.
Những đường gân xanh, những cuộc thăng trầm
Bao nhiêu nhọc nhằn, một thời lao lý. Cúi xuống cuộc đời, chua xót lặng câm.
Chiếc lắc anh mang, buồn như định mệnh. Anh đã lãng quên hiện tại tương lai.
Tên họ của mình, những gì đã có.
Có gì vui, buồn, còn, mất hôm nay.
Một thời vẫy vùng, anh mang tấm thẻ bài. Giờ chỉ còn đây: chiếc lắc đeo
tay. Hai món vật vô tri đi theo số phận
Nó cũng như em, bên anh hằng ngày.
Năm nay con tặng anh chiếc lắc nhỏ. Anh vui lắm, mĩm cười cứ ngắm hoài. Lo lắng, xót xa, u hoài, đau đớn. Nén tiếng nấc trào dâng, lệ em rớt trên tay.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.