Bài “ Ai thắng
ai?” được viết vào năm 1991. Ngày nay xem lại vẫn còn
đúng.
Xin gởi đăng
lại để xác nhận thêm lần nữa với tác giả “ Bên
thắng cuộc “ và nhất là “ Lá thơ của người cựu
bộ đội 'cụ hồ'” gởi cho “ngụy quân” Nguyễn Bá
Chổi (DLB), xác quyết là 30 tháng tư 1975 là ngày VNCH giải
phóng Miền Bắc.
AI THẮNG AI?
LỜI DẪN
Từ ngày Trung cộng công khai hóa cái “
Công hàm bán nước” của bè lũ Hồ – Đồng, dư luận
trong nước trải qua một bước ngoặc quyết định. Xác
định một lần cho tất cả: Ai bán nước mới là “
Ngụy”, mới là “ Phản động”. Vậy, Đảng cộng sản
VN, gọi khinh thị là Việt cộng hay tệ hơn nữa là “
Đảng Cướp Sạch VC” là lũ bán nước cầu vinh ĐÍCH
THỊ LÀ NGỤY, LÀ PHẢN ĐỘNG.
Như vậy, từ đây Chánh _ Tà, Ngay – Gian
phân biệt rạch ròi.
Riêng phần Quân-Dân-Cán-Chánh VNCH đã từ
lâu, dẫu lâm thân vào cảnh tù đày gian khổ, vẫn một
dạ sắt son, vững tin vào Đại nghĩa Dân tộc: Gặp lúc
vận nước suy vi, lũ cường quyền lẫy lừng áp bức.
Nhưng “ Càn khôn hết bỉ rồi lại thái”, vận nước
quyết có ngày hưng thịnh.
Gặp lúc thắng thế lẫy lừng, bọn tà
quyền VC huênh hoang, khoác lác câu thiệu của tổ sư Cộng
sản Đệ Tam Quốc tế của chúng: Giai cấp vô sản là kẻ
đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản.
Chúng thường kênh kiệu hỏi kháy những
người tù Miền Nam: Ai thắng ai?
Giờ đây, câu trả lời ngày càng sáng
tỏ.
Trong chốn lao tù, lòng vẫn đinh ninh:
“ Đem Đại nghĩa để thắng Hung tàn,
lấy Chí nhân mà thay Cường bạo”
AI THẮNG AI?
BÀI HỌC VIỆT NAM NĂM 1975
Chuyện kể đã lâu giữa vài anh em thân
thiết trong trại tù C.S. ngoài núi rừng Việt Bắc. Hồi
đó cứ năm, mười bữa, nửa tháng, họ buộc anh em chúng
tôi viết kiểm thảo, nhục mạ cả tam, tứ đại nhà
mình, lại còn ra rả khoe “Bài học VN lớn lắm”, “Ta
thắng Mỹ toàn diện”… Anh em uất lắm mà nghĩ thân tù
tội đành cam chịu. Riêng tôi cố tìm lập luận phản
bác, vừa “móc lò” họ chơi (dĩ nhiên chỉ thì thầm
giữa mấy anh em thân thiết) vừa tự an ủi mình, vừa cổ
động anh em đở nản chí.
Trong hoàn cảnh trên, trong tay chỉ có mấy
tờ lá cải (mà cũng cũ lắm) thông tin một chiều, toàn
tin chiến thắng. Tuy vậy nó cũng được việc, nếu cứ
theo đúng câu cửa miệng của đồng bào ta hiện nay “Nói
vậy mà không phải vậy” mà suy luận là được.
Vậy thì, ta nói:
1/ “Mỹ thắng Cộng sản toàn diện”
Về phương diện kỹ thuật: Chỉ
nói riêng về pháo đài bay B52 thôi cũng thấy rõ “Không
lực Mỹ thật sự đưa Bắc Việt trở về thời đồ đá”
(nhắc lại câu nói của tướng tham mưu trưởng Không lực
Mỹ lúc ấy). Khi VC giải nhóm anh em tôi ra Bắc vào cuối
năm 76, nhà máy xi măng Hải Phòng vẫn còn là một đống
hỗn độn. Suốt dọc đường giải đi qua các làng mạc
(HTX nông nghiệp) kể cả các vùng hẻo lánh tận biên
giới ở Lào Cai, nơi nào cũng có một trái bom Mỹ cắt
ra làm kẻng báo (cần nhớ là hàng ngàn quả bom mới có
một quả lép).
Anh em chúng tôi tự sản xuất cuốc, xẻng,
lưỡi cày để dùng, tốt hơn dụng cụ của đồng bào
ngoài đó. Nhiều cày cuốc chỉ còn bằng bàn tay vẫn
được tiếp tục xử dụng.
Điều chua chát và đau khổ của VC mà càng
ngày họ càng thấm thía là bị thiệt người, hại của
như vậy mà không được Mỹ bồi thường cho cắc nào,
dù dưới hình thức “viện trợ tái thiết”.
Chỉ cần 1 líp B52 rải thảm thôi, VC đã bị
chận đứng trước cửa ngõ An Lộc (Bình Long). Nguyên một
Trung đoàn tùng thiết đến trễ, bị xoá sổ kể cả
BCH. Nếu có đủ tài liệu còn có thể kể về nhiều
loại vũ khí khác.
Về phương diện chiến thuật:
Cho đến 1964 thì chiến thuật du kích của VC phá sản,
buộc VC phải đưa bộ đội chính quy vào Nam với vỏ bọc
“bộ đội giải phóng” (sách báo VC viết về sau nầy).
Nhưng bộ đội CS với chiến thuật “biển người”
cũng bị quân lực Mỹ đánh bại. 6,000 Thủy quân Lục
chiến Mỹ (1) phá vỡ vòng vây của 3 Sư đoàn VC rút lui
an toàn khỏi Khe Sanh. Tóm lại 2 mũi nhọn của “chiến
tranh nhân dân” đều bị bẻ gẫy.
Tới đây chắc có vị sẽ tức mình mắng
rằng: Cái thằng cha nước mất nhà tan, thân bại danh
liệt mà còn phét lác. Vậy xin khoan nóng vội, kiên nhẫn
đọc tiếp xuống xem sao.
Về phương diện chiến lược:
(câu chuyện khởi đầu trong trại tù, càng về sau thời
cuộc càng thêm yếu tố nên viết luôn một mạch cho khỏi
ngắt quãng).
Đến nay, tôi dám khẳng định:
“Cuộc rút lui năm 75 của Hoa Kỳ là cuộc
rút lui chiến lược.”
“Cuộc di tản của quân dân chính VNCH
năm 75 là cuộc di tản phối hợp”.
Đọc 2 câu có vẻ câu đối kể trên chắc
có vị phì cười cho tôi, nếu không khùng thì quá lếu
láo. Tuy nhiên, nếu sau khi cười xong quý vị ngẫm nghĩ,
nhớ lại các sự kiện kể sau, chắc có điều suy nghĩ:
Sau khi ký xong Hiệp định Paris, Kissinger
tuyên bố: Chúng ta có khoảng thời gian vừa đủ” (chừng
hơn 2 năm) để nghỉ ngơi. (Theo tôi là thời gian chuẩn
bị rút bỏ miền Nam).
Khi VC sắp tràn vào Saigon, Quốc hội Mỹ
chuẩn y ngân khoản khẩn cấp nhằm di tản khoảng 200,000
người (tất nhiên là quân chính và gia đình) với ngân
khoản 150 triệu Mỹ kim.
Cuộc rút lui đã dự liệu trước hơn 2 năm
trời mà không gọi là “chiến lược” thì gọi là gì?
Cuộc di tản chẳng những được cho phép mà
còn được cấp ngân khoản thực hiện, đâu có thể là
vô tổ chức, mà là có phối hợp, mặc dầu cập rập vì
chiến sự. Hồi trong tù, một số anh em tiểu đoàn trưởng
miền Tây (QK4) vẫn ấm ức về nỗi trong tay còn đủ
quân số vũ khí mà phải đầu hàng. Có người còn nói
văn vẻ: Chúng ta thua trận từ Hoa Thịnh Đốn. Câu nầy
vừa đúng, vừa không đúng. Đúng là đúng về phiá VNCH
lúc ấy. Còn không đúng nếu đứng về phía Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ lúc ấy, bên trong bị dân chúng phản
đối, bên ngoài thì Anh, Pháp bằng mặt mà chẳng bằng
lòng, các nước Bắc Âu chỉ trích. Do đó, họ không thể
không rút bỏ miền Nam. Huống chi khi rút bỏ miền Nam, Mỹ
còn nhằm đạt được các mục tiêu chiến lược lâu
dài.
* Đối nội:
Mỹ chứng minh được cho dân chúng hậu quả rút bỏ miền
Nam là Mỹ sẽ mất uy tín quốc tế, thiệt hại giao
thương (có bài báo đăng: Chính quyền Carter chỉ tính
thiệt hại trong mấy năm sau 75 mà lên tới 35 tỷ đô
la). Nhân dân Mỹ ngày nay cũng biết rõ VC độc tài tàn
bạo, bần cùng hoá nhân dân đến mức nào. Đến nỗi
mấy chị cỡ Jane Fonda cũng hết đường múa mép.
* Đối ngoại: Mỹ đạt được vị
trí “nhứt hô bá ứng” ngày nay là nhờ rút bỏ miền
Nam. Không cần biện luận dài dòng, chỉ cần lược qua
các sự kiện thì thấy ngày càng rõ chiến lược Mỹ.
Năm 76 Mỹ phủ quyết đơn xin gia nhập LHQ
của VC vì lý do không hội đủ điều kiện nhân quyền.
Mấy năm sau thì Brezinski chánh thức phát động chiến
dịch nhân quyền trên toàn thế giới. Cùng lúc đó Mỹ
cài thế sao đó mà năm 79 VC buộc phải tràn vào Campuchia
(vì không thể đánh dằng dai mãi ở biên giới VN). Bên
nầy, Nga Sô đem Hồng Quân tràn qua Afghanistan. Trong lúc
người ta đang hô hào nhân quyền mà 2 anh “cả đỏ”
lờ khờ, đem quân xâm lăng ngay 2 nước láng giềng thì
có khổ không! Hai vụ nầy đem lại nhiều hậu quả lắm,
mà toàn lợi cho Mỹ thôi.
Phía Đông Nam Á, Thái Lan bỗng dưng thấy
mình đang ở mặt trận tiền tiêu. Thái Lan mà lại rơi
vào tay VC thì thuyết Domino liền được chứng minh. Hoá
cho nên ông Ăng Lê rét lắm vì không khéo khối Common
Wealth lại phải tự mình đương đầu với CS (Mỹ rút
rồi còn đâu!) mà 2 ông Singapore và Mã Lai vừa bé, vừa
chỉ biết làm ăn đâu biết đánh giặc. Vậy cho nên bà
Thatcher phải ráng chạy qua Thái chõ loa vào VN ca bài nhân
quyền vậy. Pháp lúc nầy cũng rét, nên hết chê cái dù
nguyên tử Mỹ. Tổng thống D’Estaing cũng chịu khó qua
Đông Kinh, nhìn về phiá Tàu, VN kêu gào nhân quyền.
Tóm lại, sau sự kiện 2 nước đầu đàn
khối CS xâm lăng 2 nước láng giềng, thì các nước đồng
minh với Mỹ hết còn phá bĩnh, mà tự ý xếp hàng sau
lưng Hoa Kỳ. Các nước Bắc Âu thôi chỉ trích Mỹ.
Về phương diện kinh tế: Bài
học nầy lý thú hơn cả. Nó cho thấy cái “thâm” của
người Mỹ. Họ dùng thuật “gậy ông đập lưng ông”
hay hơn cả người Á Đông. Hoa Kỳ với tiềm năng kinh tế
vào bậc nhất như vậy mà chỉ chịu đựng được có
4-5 năm gánh nặng tiếp vận cho khoảng 500 ngàn quân chiến
đấu ở VN. Từ năm 69 đã bắt đầu rút quân rồi, mà
đến 73 cũng vẫn bị suy thoái kinh tế.
Kinh nghiệm như vậy nên họ nhử cho Nga và
CSVN được đằng chân (Miền Nam) lấn đàng đầu xua quân
tràn qua Campuchia và Afghanistan.
Cho dầu lính CS được cho ăn đói mặc rách
đi nữa (tức phần tiếp vận về quân nhu nhẹ nhàng) chi
phí về xăng dầu, súng đạn vẫn nặng. Cho nên trong vòng
10 năm, gánh nặng chiến phí cho đoàn quân viễn chinh tại
2 nơi trên, đánh sập tiềm năng kinh tế mỏng manh của
Nga Sô là dễ hiểu.
Có thực mới vực được đạo, kinh tế mà
vỡ rồi, không bao biện được cho đàn em, tất nhiên
khối CS Đông Âu rã bè.
2/ “Năm 75, Quân dân miền Nam bắt đầu
chiến thắng VC từ căn bản.”
Bắt chước bài học lịch sử “Quang Trung
Tam Tiến Bắc Hà”, thử diễn lại bài học năm 75 “Quân
dân Miền Nam tam tiến Bắc Hà” xem sao.
Nhất tiến: Phá tan lời tuyên truyền
Miền Nam nghèo đói, nhân dân bị áp bức, trong hàng cán
binh VC.
Trước khi xua quân vào Nam, bọn cầm đầu
CSBV nhồi nhét cho cán binh ý tưởng Miền Nam bị Mỹ bóc
lột, áp bức nên nghèo đói, oán hận. Khi cán binh VC tràn
vào Sài Gòn, bất ngờ loá mắt trước sự giàu có của
nhân dân thủ đô miền Nam. (Rất nhiều giai thoại về sự
ngờ nghệch của cán binh VC về các tiện nghi của dân
chúng Sài Gòn). Họ trực nhận ra đã bị cấp trên lừa
dối trơ trẽn, đến nỗi sau nầy trở về Bắc, coi tù
cải tạo, có anh bộ đội người sắc tộc đã nói văn
vẻ như thế nầy (tất nhiên là nói lén với vài anh em
tù thôi): "Các anh có cái 'thiên đường' của mình mà
không biết giữ, để đánh mất rồi!”
Nhị tiến: Đánh tan
lời phao truyền trong nhân dân miền Bắc về tính hung dữ
và thất học của quân chính VNCH.
Trước khi giải hàng trăm ngàn quân chính
miền Nam đi đày ngoài Việt Bắc, để tránh việc đồng
bào miền Bắc thắc mắc về việc tù đày lũ lượt như
vậy, bọn công an CS loan truyền là bọn “ngụy” này
thất học và hung dữ (chuyên mổ ruột moi gan nhân dân
miền Nam) nên khuyên đồng bào tránh xa. Cùng lúc họ phao
truyền trong Nam là đồng bào ngoài Bắc oán ghét “bọn
Ngụy” đến nỗi có người phẫn uất ném đá vào họ.
Sư thật như vầy: Lúc đầu, đồng bào vì
bị dọa dẫm không dám đến gần anh em tù, chỉ đứng
xa xa nhìn. Về sau nghe con em của họ cùng ở tù với anh
em miền Nam (họ gọi là tù nhân ngoài Bắc là tù hình
sự, trên 80% là thanh niên phản kháng không chịu nô dịch
trong các HTX nông nghiệp hoặc xí nghiệp nhà nước) thuật
lại là các bác các chú miền Nam, học cũng giỏi (ngoại
ngữ, báo tường gì các chú cũng làm được) mà làm lụng
gì cũng giỏi (trồng trọt tốt, làm mộc làm rèn cũng
được) lại thêm hiền lành, sẵn lòng giúp đỡ các em,
cháu hình sự. Về sau, chúng tôi “lao động” trong xóm
cũng được đồng bào thương mến, tiếc rằng đồng bào
ngoài ấy còn nghèo đói hơn “tù cải tạo” nữa, nên
không làm thế nào giúp đỡ vật chất được.
Tam tiến: Xác minh và thuyết phục nhân
dân miền Bắc về “một Miền Nam Tự Do phồn vinh”.
Khi nghe con em cán binh vào Sài Gòn về thuật
lại sự phồn vinh của miền Nam thì đồng bào miền Bắc
còn nửa tin, nửa ngờ. Kịp đến khi vợ con tù cải tạo
được phép ồ ạt ra Bắc thăm nuôi chồng cha thì sự
thật phô trước mắt không còn nghi ngờ gì nữa. Đồng
bào ngoài ấy biết rằng chúng ta đã bị cướp mất tài
sản rồi. Thế mà những gì còn sót lại được gom góp
để đi nuôi chồng cha cũng đủ cho đồng bào miền Bắc
loá mắt. Hàng trăm ký quà thuộc loại “cao cấp”,
người lớn đeo đồng hồ “một cửa sổ, hai cửa sổ”
chẳng nói làm chi, đến trẻ em cũng có và…v.v chưa kể
tính chi phí từ trong Nam ra tới trại, trả đủ thứ tiền
từ tàu hỏa đến tiền thuê xe trâu không biết là bao
nhiêu. Ngoảnh lại cảnh mình, đồng bào đâm ra ngán
ngẩm: nghèo đói, xác xơ! Đến nỗi ngay từ năm 79, có
lần đội tôi được phái đi quét dọn khu chợ phiên
trong xã, có dịp nghe đồng bào than thở hầu như công
khai (Tôi điếc mà còn nghe được, tất nhiên bọn công
an áp giải phải nghe được): “Đảng và nhà nước làm
thế nào mà chỉ một mẹt hàng (lèo tèo 1 nhúm kẹo bột,
bánh khảo và thuốc điếu cuốn sẵn) tí tẹo như thế
nầy từ sáng đến giờ chưa bán được hào nào.”
Thậm chí có lần đồng bào thách thức ngay
cả công an trại tù. Chị công an ỷ mình, chất vấn bà
bán hàng tại sao trứng vịt HTX bán 5 hào một quả, ở
đây bán tới 1 đồng. Bà hàng: “Đây là chợ phiên…Muốn
kiện bất cứ ở đâu, tôi cũng sẵn sàng đi hầu.”
Thật ra hồi ở tù, tôi trộ anh em về “Tam
tiến” như vầy:
Nhất tiến: Cán binh VC vào Sài Gòn
Nhị tiến: Tù cải tạo ra Bắc
Tam tiến: Vợ con tù cải tạo ra Bắc
Vừa nghe vậy anh em la tôi “đồ khùng”.
Kế nghe tôi diễn nôm đại khái như trên, anh em khen:
“Tưởng thằng khùng thiệt, hoá khùng chơi.”
Anh em CSV/QGHC bạn ta,
Tôi mới qua đây, tạm ra mắt anh em bằng
bài văn biền ngẫu lỡ như trên. Tuy vậy cũng có chút
dụng ý. Khi tôi tặng các bạn (trong đó có tôi dĩ nhiên,
vì cũ mới gì cũng đều là di tản) “mỹ tự” “di
tản phối hợp” là có ý muốn nhắc nhở anh em mình về
nhiệm vụ “phối hợp” với Hoa Kỳ và Tây phương
trước tình hình tan rã của khối CS hiện nay.
Hoa Kỳ và Tây phương đã phối hợp làm tan
rã khối CS Đông Âu và hiện nay đang tiếp tục dùng
chánh trị ngoại giao và áp lực kinh tế đánh tan đảng
CS trong mỗi nước.
Vậy thì nhiệm vụ cấp bách của “bộ
phận phối hợp” chúng ta hiển nhiên là phải bằng mọi
cách tập hợp mọi lực lượng hải ngoại, để cùng
đồng bào trong nước đấu tranh, đập tan đảng VC.
Hiện tại điều kiện tất thắng nằm trong
tay chúng ta: Thiên thời (tình hình thế giới) đã
có. Địa lợi dù tạm thời VC nắm giữ, nhưng lợi
bất cập hại, vì chỉ có đói thôi (Hiện nay VC đang kêu
đói). Nhơn hoà (Lòng dân cả trong Nam, ngoài Bắc
đều bất phục VC). Nay nếu chúng ta không thắng được
VC là do không biết “mưu sự” thôi. Vậy các tay tổ OM
(Organization Method) cựu QGHC đâu, thử lộ diện xem sao.
Hồi còn ở trong nước, tôi trông ngóng ra ngoài mong được
tin thành lập “Mặt Trận Thống Nhất Hải Ngoại” quá
chừng. Giờ qua đây thấy tình hình rời rạc của các
đoàn thể chống Cộng ở đây xem ra nản quá, nên có ý
định “chạy làng”. Nhưng đọc bản tin của Hội thấy
anh bạn trẻ (Cường ĐS14) nhắc câu “Quốc Gia hưng
vong, thất phu hữu trách” đâm ra động lòng, nên viết
bài kể trên.
Tuy nó có vẻ mộc mạc, nhưng trong đó gởi
gấm chút lòng hoài bão thiết tha về một quê hương Việt
Nam sạch bóng Việt Cộng, tự do dân chủ và phú cường.
Nguyễn Nhơn
(1) TRẬN KHE SANH: Là trận đánh lừng lẫy
trong Quân sử Việt - Mỹ
Ba Sư đoàn CS Bắc Việt tràn
qua Vỉ Tuyến 17 Vùng cận sơn Bến Hải, bao vây một Lữ
Đoàn TQLC Mỹ.
Cao vọng của Võ Nguyên Giáp là muốn
tái hiện một ĐIỆN BIÊN PHỦ với Mỹ.
Chúng dở lại
mửng cũ: ĐÀO ĐỊA ĐẠO luồn sát vị trí TQLC Mỹ.
Lần nầy chúng không dùng đông đảo dân công lộ liểu
nhờ có máy đào đất của Nga nhưng vẫn bị phát hiện.
Về sau có dư luận xầm xì là Mỹ thả chuột bị dịch
tả vào địa đạo nên 3 SĐ/ CS bị tê liệt nên Quân Mỹ
rút lui an toàn.
Có một điều người ta mắc cở,
bưng bít mãi về sau mới chịu công khai hóa.
Đó là
hành động can trường của một TIỂU ĐOÀN BIỆT ĐỘNG
QUÂN VNCH.
Khi bị bao vây, TĐ. nầy chiến đấu anh dũng
giữ vững cạnh sườn Lữ đoàn Mỹ.
Khi lui binh BĐQVN
can trường đoạn hậu, bảo đảm cuộc lui binh an toàn.