Có thể chiều nay khi chúng mình đứng
ở đây Nhìn từng chiếc xe đò rời phố chợ, Anh muốn ngủ vùi trong mắt em đen
láy Để đừng phải nói lời tạ từ.
Đúng rồi đó em, cuộc đời là bến nhỏ Và chuyện đời người là trăm vạn
đường chia. Nên lời yêu đương đôi khi vội vã
Thiết tha trên bước chân về. Mình đừng nói gì trong giây phút này
nhé em
Hãy nghiêng vành nón nhìn nắng trưa
ngất ngưởng
Cho ta được nhớ những trăm đời Đôi mắt em buồn, giòng nước mắt rưng
rưng.
(Viết trong Khám Lớn Trà Vinh, 1977, sau lần
vợ lén thăm tại nơi lao dịch) PHẠM CHINH ĐÔNG
kính mời thưởng thức bài thơ phổ nhạc được Đỗ Hải hòa âm với tiếng hát Thanh Hoa
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.